Tống Hân Nghiên không biết đó là ai, nhưng cô rất ngạc nhiên, sao Thẩm Duệ lại không biết cô sống ở đâu, cô báo khách sạn và số phòng xong liền ngất đi.
Không biết đã qua bao lâu, phòng của Tống Hân Nghiên bị đạp mạnh mở ra, bóng dáng cao lớn bước nhanh vào, nhìn thấy cô nằm trên giường, tim anh ta như ngừng đập một nhịp, anh ta vội vàng ôm cô lên, vội vã rời khỏi đó.
Ngay khi bọn họ rời đi, màn hình điện thoại di động rơi trên mặt đất sáng lên, trên đó có cuộc gọi đến, hiện lên hai chữ "Anh Tư".
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh dậy lần nữa, cô không thể mở mắt do đèn sợi đốt trên đầu, cô nhắm mắt và mở lại sau khi đã quen với ánh sáng trong phòng. Có một người đàn ông mặc vest mang giày da, mái tóc chải chuốt gọn gàng tựa vào bên giường.
Cô thấy một tay của mình đang bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, cô nghiêng đầu nhìn anh ta, khàn giọng nói: "Thẩm Duệ, anh về lúc nào vậy?"
Người đàn ông tựa vào giường chợp mắt chậm rãi ngẩng đầu lên, Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó nhận ra tay mình vẫn đang bị anh ta nắm chặt, cô vội vàng rút tay về, “Liên Mặc, sao anh lại ở thành phố C?"
Lòng bàn tay của Liên Mặc trống rỗng, đôi mắt đen của anh ta hơi nheo lại, anh ta nhìn cô, "Tôi đang đi công tác ở Lâm Thị, buổi tối phải đi xã giao với khách ở gần đây."
“Ồ.” Tống Hân Nghiên có chút không thoải mái, muốn ngồi dậy, Liên Mẵ đặt hai tay lên vai cô, nói: “Cô vừa mới rửa ruột, đừng cử động, cứ nằm đi.”
“Rửa ruột?” Tống Hân Nghiên rất kinh ngạc.
“Ừm, bị ngộ độc thức ăn.” Liên Mặc lời ít ý nhiều, khi cô gọi điện cho anh ta, anh ta vẫn đang xã giao với khách hàng, vừa thấy cô gọi anh ta liền gọi lại, nghe cô kêu đau bụng, giọng điệu yếu ớt, anh ta liền bỏ khách hàng chạy đến đây.
Thấy cô tái mặt nằm trên giường, tim anh ta gần như ngừng đập, anh ta vội vàng đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ nói cô bị ngộ độc thực phẩm.
Tống Hân Nghiên nhớ đến bữa tối mà Đổng Nghi Tuyền đã làm, nở một nụ cười gượng gạo. Đổng Nghi Tuyền nấu ăn, lực sát thương quả thật quá chết người.
Nhìn thấy bộ dạng xuất thần của cô, Liên Mặc nheo đôi mắt hẹp dài, cô đang nghĩ đến ai vậy? "Buổi tối ăn gì mà để bị ngộ độc thức ăn vậy?"
Tống Hân Nghiên tỉnh táo trở lại, cô ấy trả lời câu hỏi: "Lòng tốt khó từ!”
Liên Mặc nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt của cô, thấy cô không muốn nói nhiều, anh ta cũng không tiếp tục hỏi, đứng dậy rót một cốc nước ấm, ngón tay mảnh khảnh cầm mấy viên thuốc trong khay nhôm lên đặt vào lòng bàn tay. "Bác sĩ nói khi tỉnh lại nên uống thuốc, mấy ngày nữa sẽ phải nằm viện theo dõi."
Tống Hân Nghiên định ngồi dậy, nhưng Liên Mặc đã đưa tay đỡ lưng cô, sau đó kê một cái gối sau lưng cô để cô dựa vào, “Còn ấm, uống thuốc đi.”
“Cảm ơn!” Tống Hân Nghiên nhận lấy cốc nước, cầm lấy viên thuốc trong lòng bàn tay anh ta, bỏ vào miệng rồi nuốt xuống. Mùi thuốc lan tràn trong miệng, đắng đến mức mặt mày nhăn lại, ực một hơi cạn sạch nước trong cốc rồi nhìn anh ta, "Còn muốn uống nước."
Liên Mặc cầm lấy ly, rót thêm nửa ly nước nữa rồi đưa lại cho cô, nhìn cô ngoan ngoãn uống xong, anh ta tnói: "Vất vả suốt cả đêm rồi, cô ngủ chút đi, tôi ở đây vơ cô"
Tống Hân Nghiên uống nước vào, bụng lại bắt đầu khó chịu, cô gật đầu nằm xuống giường. Cô nhắm mắt lại và chột dạ nghĩ, đôi khi tình mẹ là độc, cô biết mình sẽ không thể chịu đựng được những thứ đó nhưng vẫn ép mình ăn vào.
Đúng thật là không chịu nổi.
...
Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất sàn, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm điện thoại gọi điện, nhưng bên kia không hề trả lời. Lúc này, có lẽ cô đã ngủ, nhưng không thể nào gọi mấy cuộc điện thoại mà không bắt máy.
Là đang giận anh sao? Giận anh bỏ lại cô một mình ở thành phố C rồi rời đi sao?