Cái tát này Lệ Gia Trân dùng hết lực, lòng bàn tay của cô bắt đầu run rẩy. Có lẽ đã vô cùng tuyệt vọng, trái tim cô trống rỗng đầy đau đớn, cô không cuồng loạn hét to lên, cả người rơi vào trạng thái chết lặng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Ngộ Thụ đau rát, anh ta đứng ở đó, ngạc nhiên nhìn Lệ Gia Trân yên lặng rơi nước mắt, sự sợ hãi nhét đầy vào trái tim của anh ta. Cô nói đúng, cho dù anh giải thích thế nào, đều không thay đổi được chuyện anh ta ngủ với Hạ Doãn Nhi.
“Trân Trân, rất xin lỗi, anh không cố ý, em tha thứ cho anh được không?” Thẩm Ngộ Thụ ăn nói khép nép cầu xin, anh ta không thể mất cô, từ khi anh ta cướp mất nụ hôn đầu của cô, bọn họ đã được định sẵn là dây dưa cả đời.
Lệ Gia Trân chớp mắt, nước mắt lại chảy xuống, cô nhắm mắt nhưng hình ảnh anh ta nằm trên người Hạ Doãn Nhi lại hiện lên, cô nói: “Anh dựa vào đâu mà bảo tôi tha thứ?”
“Trân Trân, đừng như vậy...”
“Hai người có để ý đến cảm nhận của tôi không, tôi mới là người bị hại.” Hạ Doãn Nhi bỗng cắt ngang lời giải thích của Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta không thể tin được lần đầu tiên của mình lại trao cho Thẩm Ngộ Thụ. Cô ta nghe theo lời Nhan Tư nói, Nhan Tư nói với cô ta rằng, đàn ông trên giường đều không thích phụ nữ nói nhiều, vì vậy khi Thẩm Ngộ Thụ vào phòng, cô ta tưởng đó là Thẩm Duệ, cắn chặt răng không lên tiếng.
Cô ta nghĩ, chỉ cần cô ta và Thẩm Duệ gạo nấu thành cơm, chắc chắn anh sẽ phải cưới cô ta, nhưng cô ta không ngờ rằng người đó lại là Thẩm Ngộ Thụ.
Tim của Lệ Gia Trân bị câu này đâm cho một phát, đau càng thêm đau, cô không muốn đối mặt với tình cảnh tan nát cõi lòng như vậy, cô xoay người chạy nhanh về phòng của mình, cửa đóng rầm lại và đã bị khóa trái.
Thẩm Ngộ Thụ vội vàng đuổi theo, cửa đã bị khóa trái nên anh ta chỉ có thể gõ cửa: “Trân Trân, em phải tin anh, anh không cố ý, em mở cửa cho anh vào đi.”
Nước mắt của Lệ Gia Trân rơi thẳng xuống, cô thay quần áo, cất quần áo ngủ vào trong túi, thu dọn đồ đạc xong, cô mở cửa ra. Thẩm Ngộ Thụ đứng ở ngoài cửa, thấy cô cầm túi theo, anh ta giơ tay lên: “Trân Trân, rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho anh?”
Lệ Gia Trân lau đôi mắt đỏ bừng, nhìn anh ta nói từng chữ: “Vĩnh viễn không tha thứ, tránh ra!”
Cô không thể chấp nhận rằng người đàn ông cô trao tình cảm chân thành lại làm trò đó với người phụ nữ khác, chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, lòng cô đau như bị kim đâm vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ được.
Thẩm Ngộ Thụ cũng tức giận, anh ta ăn nói khép nép đến mức này, tại sao cô vẫn không thông cảm cho anh ta? Rõ ràng anh ta nghe chị dâu nói sắp xếp phòng cô ở phòng đối diện phòng anh ta, tại sao người trong phòng lại là Hạ Doãn Nhi, mà cô lại ở phòng bên cạnh phòng anh ta?
“Lệ Gia Trân, sự tin tưởng của em giành cho anh chỉ có một chút vậy thôi sao?” Thẩm Ngộ Thụ tức giận nói.
Lệ Gia Trân nhìn anh ta, không ngờ anh ta còn lý lẽ như vậy, cô vừa cười vừa khóc, nói: “Được rồi, nếu hôm nay đổi thành tôi và anh trai anh ngủ với nhau, anh còn hỏi tôi câu hỏi ngu xuẩn đó nữa không? Thẩm Ngộ Thụ, anh để cho tôi bắt được cảnh anh gian díu trên giường, anh bảo tôi tin anh như thế nào?”
“Anh không cho phép!” Thẩm Ngộ Thụ suy nghĩ đến cảnh kia, cực kỳ phẫn nộ.
“Nửa đêm rồi mà còn ầm ĩ cái gì?” Giọng khí thế khiến người ta sợ hãi của ông cụ Thẩm bỗng truyền đến hành lang, ông cụ Thẩm không ngủ được, nghe thấy trên tầng có tiếng ầm ĩ, còn tưởng rằng là Hạ Doãn Nhi và Thẩm Duệ, ông ấy thầm nghĩ kế sách của mình thành công, chỉ chờ thời điểm thích hợp lên bắt gian.
Kết quả đi lên thì thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Gia Trân đang cãi nhau, ông ấy nhíu mày.
Lệ Gia Trân hất tay Thẩm Ngộ Thụ ra, cô nói với ông cụ Thẩm: “Bác Thẩm, cháu xin phép đi trước.”
Ông cụ Thẩm liếc nhìn hai người họ một lượt, bỗng nghe thấy tiếng khóc lóc của Hạ Doãn Nhi từ trong phòng truyền ra, lại nhìn thấy vết cào trên người Thẩm Ngộ Thụ, ông ấy nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa đêm sao lại ồn ào đến mức này?”
“Bác Thẩm, bác nên hỏi con trai ngoan của bác đi.” Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới tầng, đi đến đầu cầu thang thì nhìn thấy Đường Khải Hồng và Nhan Tư lúng túng đi đến: “Gia Trân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hơn nửa đêm rồi em muốn đi đâu?”
Dù sao thì Lệ Gia Trân cũng là xuất thân từ danh môn, mặc dù đau lòng tuyệt vọng thành như vậy nhưng cô vẫn lễ phép nói: “Anh trai chị dâu, em đi về trước.” Nói xong cô lướt qua bọn họ, trực tiếp đi xuống dưới tầng.
Nhan Tư nhìn bóng lưng bi thương của cô, đáy lòng lạnh lùng cười. Đường Khải Hồng cũng không biết vợ ông ta đã làm gì, ông ta nhíu mày nói: “Cô ấy rời đi như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?”
“Ông lo lắng cái gì? Sẽ có tài xế đưa cô ấy đi, chúng ta chỉ cần lên xem tình hình như nào thôi.” Nhan Tư đẩy Đường Khải Hồng đi lên lầu.
......
Tống Hân Nghiên mơ mơ màng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô đưa tay với điện thoại, nhìn thoáng qua tên người gọi, cô khàn giọng nói: “A lô, ai vậy?”
“Chị Tống, chị có thể tới đón em được không?” Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói của Lệ Gia Trân đồng thời còn mang theo tiếng khóc, ngay lập tức cô tỉnh táo lại, vừa động một cái, mới phát hiện trên thắt lưng có một cánh tay sắt, cả người cô đau nhức như bị xe lửa đè qua.
Vào lúc này, bọn họ thật sự là đã làm. Từ nỗi sợ hãi ban đầu cho đến lúc sau chỉ còn mỗi sự thoải mái, bóng dáng của anh dần chậm rãi thay thế người đàn ông trong sự tăm tối của năm năm trước kia, kéo cô ra khỏi bóng tối.
Trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nghĩ đến sự điên cuồng vừa rồi, hai má cô hơi nóng lên, cẩn thận nắm lấy cánh tay anh ra, nhìn anh đang ngủ còn đưa tay tìm cô, cô vội vàng túm gối nhét vào lòng anh, anh mới ngủ say lần nữa.
Tống Hân Nghiên đứng dậy xuống giường, hai chân mềm nhũn đến mức đứng không vững, cô đi tới trước cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Gia Trân, em đang ở đâu? Chị đã quay về Đồng Thành.”
“Em đang ở trên đường bên ngoài của biệt thự nhà họ Thẩm, chị có thể tới đón em được không?” Lệ Gia Trân sắp sụp đổ rồi, cô chỉ quen biết mỗi Thẩm Ngộ Thụ và Tống Hân Nghiên ở Đồng Thành, bây giờ ngoại trừ gọi điện thoại cho Tống Hân Nghiên, cô không biết còn có thể gọi cho ai được nữa.
Tống Hân Nghiên nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi, cô chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì thì mới có thể đi ra từ biệt thự nhà họ Thẩm, cô vội vàng nói: “Gia Trân, em đứng ở đó đừng đi đâu cả, chị sẽ qua đón em ngay lập tức, em nhất định đừng lên xe của bất kỳ ai, nghe thấy không?”
“Vâng, em chờ chị.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, vội vàng nhặt quần áo trên mặt đất mặc vào, trước khi đi ra khỏi phòng ngủ, cô bỗng nhiên dừng lại, lại xoay người vội vàng đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Thẩm Duệ, cô cúi người hôn lên môi anh: “Thẩm Duệ, chờ em quay về.”