Tống Hân Nghiên nhìn bàn tay đan nhau của hai người, sau đó cô lại nhìn Thẩm Duệ, dường như anh đang đợi câu trả lời của cô. Cô nhớ tới vừa nãy, suýt chút nữa hai người đã lau súng cướp cò, cô thẹn thùng gật đầu: “Ừ, chúng tớ đi trước đây.”
Thẩm Duệ không ngờ cô lại thừa nhận. Ánh sáng trong mắt anh như cầu vồng sau mưa, chói mắt rực rỡ. Có lẽ là hiếm khi được vui vẻ như vậy, anh luôn xem thường người lạ, nhưng lại phá lệ gật đầu với bạn cùng phòng của cô.
Tống Hân Nghiên kéo anh xuống dưới nhà, ký túc xá kiểu cũ không có thang máy nên chỉ có thể đi thang bộ. Thẩm Duệ đi theo sau cô, nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người, anh cười khẽ, tâm trạng tốt đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Anh cũng không biết vì sao, hành động ấm áp đôi khi của cô lại làm anh thỏa mãn như có được cả thế giới. Người phụ nữ này khiến anh vừa yêu vừa hận, còn anh thì không thể làm gì được cô.
Hai người đi xuống dưới thì gặp dì quản lý ký túc xá, dì cười híp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai, cao ráo đang đi bên cạnh cô, dì hỏi: “Cô Tống, bạn trai cô sao?”
Tống Hân Nghiên không giống như vừa rồi trả lời bạn cùng phòng, lần này cô trả lời rất tự nhiên: “Dạ vâng, đúng rồi dì.”
Dì quản lý vui vẻ cười toe toét, dì nói với Thẩm Duệ: “Này thanh niên trẻ, cậu phải quý trọng duyên phận đó.”
Thẩm Duệ liếc nhìn Tống Hân Nghiên, anh gật đầu nói: “Cháu sẽ làm vậy.”
Có lẽ là đang ở thành phố xa lạ nên không sợ gặp phải người quen, Tống Hân Nghiên không bị gò bó như ở Đồng Thành, từ khi bước ra khỏi ký túc xá, tay của hai người vẫn chưa hề buông ra. Trong lòng Thẩm Duệ cực kỳ vui vẻ, cô bằng lòng thừa nhận thân phận của anh, chứng tỏ cô đã xem anh như người đàn ông của cô, lần này cô không thể nuốt lời được nữa.
Trên con đường ở một nơi xa lạ, hai người tay trong tay đi về phía trước, giống như một đôi tình nhân bình thường giữa lòng thành phố, trong mắt bọn họ chỉ có nhau. Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Anh cười gì vậy?”
“Vui!” Thẩm Duệ nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, anh cảm thấy may mắn vì mình đã tới Giang Ninh, nếu không anh sẽ không nhận được niềm vui như vậy. Anh không hề hỏi cô đã nghĩ thông suốt hay chưa, bởi vì cho dù cô có nghĩ thông hay không thì anh cũng không để cô rời xa anh nữa.
Bên phía ông cụ, anh đã nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ là tạm thời, cô phải chịu một chút ấm ức.
Tống Hân Nghiên lắc đầu cười.
Thẩm Duệ thấy thuế, anh hỏi: “Sao em lại lắc đầu?”
“Không vì sao cả, nhưng mà em cũng vui.” Tống Hân Nghiên cười híp mắt nói, anh tới Giang Ninh tìm cô, cô rất vui mừng. Khoảnh khắc nhìn thấy anh đứng dưới ký túc xá, điều cô muốn làm nhất chính là chạy tới nhào vào ngực anh, muốn nói cho anh biết cô nhớ anh tới nhường nào.
Nhưng cô nhịn, có một số chuyện có thể làm, nhưng cũng có một số lời không thể nói, nếu đã nói ra thì sẽ không thể chối cãi được nữa.
“Em vui cái gì?” Thẩm Duệ bước tới, nhân lúc cô không để ý, anh hôn trộm lên mặt cô một cái.
Tống Hân Nghiên sợ tới mức nhìn trái nhìn phải, thấy ông ai chú ý tới bọn họ, cô mới yên tâm, cô sờ sờ gương mặt mình rồi nói: “Anh đừng có mà hôn linh tinh, người ta thấy bây giờ.”
“Anh hôn bạn gái của anh, ai dám nói cái gì?” Thẩm Duệ vênh váo nói.
Tống Hân Nghiên: “…”