Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Duệ nhìn Liên Thanh Vũ ngủ rồi mà vẫn gắt gao nắm chặt quần áo anh, nói: “Nghiêm Thành, chuyện này anh sắp xếp đi. Gọi bác sĩ mặc đồ thường tới, không nên kích thích đến cô ấy.” 

“Tôi đã biết.” 

Xe tiến vào Như Uyển, Tống Hân Nghiên vẫn còn chư ngủ, Thẩm Duệ đi rồi, cô cũng không ngủ. Cô vốn dĩ nghĩ mặc xong quần áo rồi rời đi, nhưng bởi vì câu kia của anh: “Chờ anh trở lại”, cô lại không biết xấu hổ mà ở lại. 

Cô như nghe được âm thanh của động cơ xe, cô vội bò dậy từ trên giường, đến bên cửa sổ, vén lên một góc màn, nhìn thấy Thẩm Duệ ôm một cô gái tóc dài từ trong xe đi ra, khoảng cách quá xa, cô không thấy rõ cô gái kia trông như thế nào, chỉ thoạt nhìn nhìn dáng người rất mỏng manh. 

Cô gái kia chính là Thanh Vũ sao? Quan hệ của cô ta với Thẩm Duệ tựa hồ rất thân mật. Cô ta chỉ dùng một cú điện thoại đã có thể mang Thẩm Duệ đi, thậm chí còn khiến Thẩm Duệ ôm cô ta trở về biệt thự, bọn họ là quan hệ gì chứ? 

Không biết vì cái gì, trong lòng cô bỗng dựng cảm thấy khó chịu, cô thả góc màn xuống, xoay người ngồi trên giường, càng nhìn trong lòng càng khó chịu. Cô thay quần áo, xách túi theo rồi đi ra ngoài. 

Cô vừa mới đi đến cửa cầu thang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang ôm một cô gái đi lên lầu. Cô vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt dừng trên người cô gái đang nằm trong lòng ngực anh, cô gái này lớn lên cực kỳ thanh tú, nhưng hình như có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu rồi. 

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên đã thấy Tống Hân Nghiên ăn mặc chỉnh tề, xách theo túi đứng trước cửa cầu thang, anh cau chặt mày, không vui nói: “Đã trễ thế này rồi em muốn đi đâu?” 

Tống Hân Nghiên ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nói: “Anh cũng đã mang một người phụ nữ khác quay trở lại, em còn lưu lại nơi này làm gì, không ngại em phiền toái sao?” 

Thẩm Duệ bị cô tức đến vui vẻ: “Anh khi nào thì nói ngại em phiền toái? Về phòng đi, anh lập tức quay lại” 

“Em lại không phải thê thiếp của anh, chờ anh lâm hạnh xong một người rồi lại đến lâm hạnh em, giờ em đi về” Tống Hân Nghiên nhìn bọn họ, càng xem trong lòng càng không thoải mái, càng xem trong lòng càng muốn ăn giấm. 

“Không cho đi về!” Thẩm Duệ bá đạo nói, nếu không phải trận này ngoài ý muốn, hiện tại cô làm gì còn có sức lực đứng ở chỗ này tranh cãi với anh. Sớm đã bảo anh yêu cố đến chết đi sống lại, không còn sức lực miên man suy nghĩ, nghĩ đến này, giọng điệu anh mềm nhũn, nói: “Về phòng đi, anh giải thích cho em." 

Tống Hân Nghiên nhìn Thanh Vũ trong lòng ngực anh, cô ta rõ ràng chưa có ngủ, lông mi vẫn luôn run run. Cô ta không ngủ rồi còn giả bộ ngủ, để Thẩm Duệ ôm vào là ý tứ gì, đáp án là gì không cần nói cũng biết. 

Lại nhìn thái độ của Thẩm Duệ đi, cô nhìn cái thái độ không ra gì đó rồi cắn chặt răng, xoay người nổi giận đùng đùng đi vào phòng. 

Liên Thanh Vũ không nghĩ đến, trong nhà Thẩm Duệ lại có phụ nữ, nghe giọng điệu cuộc đối thoại của bọn họ cho thấy Duệ rất chiều chuộng cô ấy. Cô ta muốn mở to mắt nhìn xem cô trông như thế nào, lại sợ bị Duệ phát hiện nên phải giả bộ ngủ, nhưng trái tim trong lòng rối loạn đến ngứa ngáy. 

Sau khi Thẩm Duệ thả Liên Thanh Vũ trên giường lớn trong phòng cho khách, anh duỗi tay kéo cái chăn mỏng đắp trên người cô ta. Một chút cũng chưa từng dừng lại đã lập tức xoay người đi ra ngoài. 

Thẩm Duệ trở lại phòng ngủ chính đã thấy Tống Hân Nghiên đứng trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, gió đêm vù vù thổi vào, mái tóc dài của cô bay phấp phới trong gió khiến thần ảnh cô thoạt nhìn thật mỏng manh. 

Anh cực kỳ đau lòng, duỗi chân đẩy cửa phòng ngủ chính ra rồi thuận tay đánh khóa trái, sau đó bước nhanh tới chỗ cô, vòng tay ôm eo cô từ đằng sau, cảm nhận được cả người cô run lên, run đến nỗi tâm cũng run lên, anh cắn cắn lỗ tai cô, thanh âm nghẹn ngào: “Bảo bối, chúng ta tiếp tục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK