“Tiếp tục điều tra!” Ông cụ Hạ lạnh giọng ra lệnh, ông không tin trên đời này lại có hai người xa lạ giống nhau đến như vậy.
“Ba, nếu chuyện này để Hoan Nhi biết được, con bé sẽ không vui.” Vợ hiện tại của Hạ Phong là một người dịu dàng đức độ, chồng là quan trọng nhất, nhưng không có nghĩa là bà sẽ không tức giận, nhất là quá khứ của ông, một chữ cũng không được nhắc tới trước mặt bà.
Ông cụ Hạ thở dài: “Con chỉ có chút tiền đồ này thôi à? Ngay cả một người phụ nữ cũng không giải quyết được?”
“Ba, con chỉ không muốn cô ấy khó chịu.” Vợ chồng với nhau 20 năm, Hạ Phong vẫn luôn nhân nhượng Ngân Hoan. Nhưng đó là vì ông chưa từng thích bà, cưng chiều bà, càng sẽ không yêu bà. Đây là nỗi hổ thẹn nhất của ông đối với bà.
“Biết rồi, chuyện này ba sẽ giao cho người khác điều tra. Còn về Tống Hân Nghiên, ba hy vọng trước khi mọi chuyện còn chưa rõ ràng, con đừng tiếp cận con bé. Chỉ giống nhau đôi mắt mà thôi, chưa chắc đã là con gái của cô ấy.” Ông Cụ Hạ lạnh nhạt nói.
“Vâng, thưa ba.”
Phòng sách trở nên yên tĩnh, ánh mắt hai người lại nhìn về phía Hạ Doãn Nhi dưới vườn hoa, ông cụ Hạ nói: “Hôn sự của Doãn Nhi và Thẩm Ngộ Thụ, con thấy thế nào?”
“Về công mà nói, bạn gái hiện tại của Thẩm Ngộ Thụ là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Lệ ở thành phố Giang Ninh, tài lực của nhà bọn họ ngang tài ngang sức với chúng ta, cho dù nhà họ Hạ dốc hết sức để vây Thẩm thị ép Thẩm Ngộ Thụ cưới Doãn Nhi thì cũng chưa chắc chiếm được hời, đừng nói tới nhà họ Lệ cũng sẽ không ngồi yên làm ngơ. Về tư, tình cảnh ngày hôm đó ba cũng đã thấy đó, tình cảm của Tống Hân Nghiên và cô Lệ rõ như ban ngày, dưa hái xanh không ngọt, con cũng không hy vọng Doãn Nhi gả qua đó phải lủi thủi một mình, chịu ấm ức.” Hạ Phong cân nhắc từ tình hình thực tế, Doãn Nhi không phải là Ngân Hoan, con bé không thể chịu đựng 20 năm vì một người đàn ông không yêu mình. Đau khổ về sau, chi bằng hiện tại giải quyết cho xong.
Ông cụ Hạ híp mắt, hừ lạnh một tiếng: “Thế nên ý con là cứ như vậy thôi sao?”
“Ba, không thì chúng ta có thể làm gì? Năm đó ba và mẹ khăng khăng phản đối con và Thục Huệ, ép con lấy Ngân Hoan, bao nhiêu năm nay con có hạnh phúc không, Ngân Hoan hạnh phúc không?” Vẻ mặt của Hạ Phong không hề thay đổi, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần tiếc nuối.
“Cháu gái của ba còn chưa đến mức bị người ta làm nhục, còn chưa bắt đối phương chịu trách nhiệm, Hạ Phong, nhà họ Hạ có địa vị ngày hôm nay, không thể tùy tiện nhân nhượng được. Anh có thể ném mặt mũi của mình nhưng nhà họ Hạ thì không. Vì vậy hôn sự này bắt buộc phải thành.” Thái độ của ông cụ Hạ rất cương quyết, đôi mắt sắc bén vô cùng tức giận.
Hạ Phong mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
...
Nghiêm Thành chạy tới bệnh viện, hỏi y tá tình hình của bệnh nhân vừa được đưa tới cấp cứu, ở khu vực nào, anh phi thẳng lên tầng. Vừa tới cửa phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, anh thấy Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, dường như đã ngủ rồi. Liên Mặc đang ngồi cạnh giường, vén chăn lại cho cô.
Nghiêm Thành gõ cửa bước vào, Liên Mặc nghe tiếng tiếng gõ cửa, anh ngẩng đầu nhìn qua, anh cũng không bất ngờ khi thấy Nghiêm Thành, đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, lộ ra nụ cười khó giải thích: “Thư ký Nghiêm?”
Nghiêm Thành bước tới giường bệnh, anh nhìn Tống Hân Nghiên, vẻ mặt cô trắng bệch, yếu ớt nằm trên giường bệnh, anh nói: “Hiện tại cô Tống thế nào rồi?”
“Ngộ độc thực phẩm, đã rửa dạ dày, bây giờ đã không có gì đáng ngại, nhưng mà vẫn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày.” Liên Mặc thờ ơ nói.
“Sao anh Liên lại biết cơ thể cô Tống không thoải mái vậy?” Nghiêm Thành đi theo Thẩm Duệ có sóng gió gì mà anh chưa từng gặp qua, ánh mắt của Liên Mặc nhìn Tống Hân Nghiên, cho dù là che giấu giỏi đến đâu cũng có thể nhìn ra ánh mắt đó tồn tại tình yêu nam nữ.
Anh nhớ, lần trước anh ta đánh cả quan tòa xử vụ kiện ly hôn, thậm chí anh ta còn đứng ra thừa nhận mình là người đàn ông đã ngoại tình với cô Tống, quan hệ giữa hai người bọn họ không hề bình thường.