Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn vào dòng tin nhắn, người gửi tới là một dãy số lạ, vừa nhìn đã biết là chuyển tiếp qua mạng. Cô nhíu mày, rốt cuộc ai lại nhắn tin đùa giỡn như vậy, cô nhớ rõ khách sạn Thịnh Thế Hào Đình. Lần cuối cùng cô bị bà Tống bày mưu tính kế là ở đó.
Nhưng người mà cô quan tâm nhất chính là ai? Trong đầu Tống Hân Nghiên lập tức hiện lên dáng vẻ của Thẩm Duệ, cô lập tức lắc đầu, liệu chuyện này có liên quan gì đến Thẩm Duệ không? Tại sao cô lại không muốn tin điều đó?
Tống Hân Nghiên ngồi dậy, hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, trong đầu cô đang rất rối loạn, các dây thần kinh căng đến phát đau, trước tiên cô phải thật bình tĩnh để có thể tiêu hóa hết những chuyện này. Qua vài phút, âm báo tin nhắn điện thoại lại vang lên, cô nhìn màn hình sáng lên, tuy có do dự một chút nhưng vẫn bấm vào.
Trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một tấm ảnh, khung cảnh là khách sạn Thịnh Thế Hào Đình. Trước cửa khách sạn có một chiếc xe, là chiếc Bentley Euro màu trắng mà cô đã quá quen thuộc. Xa hơn một chút là Thẩm Duệ đang đứng nghiêng người, còn có một người phụ nữ ôm cổ anh. Trông có vẻ rất thân mật, nhìn bề ngoài, người phụ nữ trông hơi giống Phùng Trinh Trinh.
Tống Hân Nghiên nhíu mày, vì sao người này lại gửi ảnh Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh cho cô? Đây là muốn ám chỉ điều gì? Cho dù giữa Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh có cái gì đó nhưng bọn họ đều độc thân, còn chưa lập gia đình và giữa họ chỉ có mối quan hệ nam nữ bình thường, vậy thì tại sao lại cứ cố tình gửi cho cô?
Cô đã suy nghĩ cả trăm lần rồi nhưng vẫn cảm thấy khó hiểu, mà càng nhìn vào ảnh càng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cô, phòng 2022 của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, cộng thêm bức ảnh này, dụng ý của người gửi tin nhắn không cần nói cũng biết, nhưng cho dù là như thế, cô lấy tư cách gì để đi bắt gian?
Tống Hân Nghiên ném điện thoại di động, nằm trở lại giường, chợt nhớ tới buổi chiều Thẩm Duệ có nhận được một cuộc điện thoại, liền vội vàng rời đi, chẳng lẽ là...
Cô dùng sức lắc đầu, không thể chỉ dựa vào hai tin nhắn không rõ ràng này mà nghi ngờ Thẩm Duệ được, như vậy thật không công bằng với anh. Nhưng chính xác thì điều này có nghĩa là gì? Ý muốn nói Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh vào cùng một phòng sao?
Tống Hân Nghiên túm lấy gối đầu, chôn mình dưới gối, cô không ngừng nhắc nhở bản thân không nên suy nghĩ lung tung. Nhưng cô càng làm như vậy, trong đầu chỉ toàn hiện lên cảnh tượng Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh lăn lộn trên giường, cô lập tức ngồi bật dậy, vẫn là nên đi xem thử thế nào, nếu giữa Thẩm Duệ và Phùng Trinh Trinh thật sự có gì đó, cũng coi như cô có thể kiềm chế bản thân đúng lúc.
......
Trong phòng khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, Thẩm Duệ mặc áo sơ mi màu xám nhạt, đeo cà vạt đỏ rượu, giữa hai đầu ngón tay có kẹp một điếu thuốc, làm khói xanh lờ mờ cuộn lên càng làm nổi bật nét mặt thâm sâu khó lường của anh. Anh nhướng mày nhìn về phía Phùng Trinh Trinh đang ngồi đối diện, anh với Phùng Trinh Trinh có gặp qua vài lần, tuy rằng không có ấn tượng gì nhiều, nhưng trực giác của anh mách bảo rằng người phụ nữ này cũng không thích anh.
Hơi ngạc nhiên là người phụ nữ này lại mời anh đi ăn cơm cho dù không thích anh đi chăng nữa.
Anh hút điếu thuốc, để ý thấy Phùng Trinh Trinh có hơi cau mày, anh nói: “Cô Phùng không thích đàn ông hút thuốc sao?”
Phùng Trinh Trinh lấy tay nâng cằm, giả ngốc nói: “Không, ngược lại tôi rất thích, dáng vẻ hút thuốc của đàn ông rất hấp dẫn, chẳng qua tôi không thích anh mà thôi.”
Thẩm Duệ bật cười, đã có rất nhiều người phụ nữ thổ lộ với anh, nhưng trực tiếp nói không thích anh thì Phùng Trinh Trinh chính là người đầu tiên: “Nếu cô Phùng không thích tôi, vì sao phải hẹn tôi ra ngoài ăn cơm? Tôi không nghĩ rằng ăn tối với một người mà mình không thích lại là một niềm vui đấy.”
Phùng Trinh Trinh thẳng thắn nhìn anh, biểu cảm không có chút giả tạo: “Dì tôi muốn làm mai cho chúng ta, trong lòng Tổng giám đốc Thẩm hẳn cũng đã biết rất rõ, tôi đã có người mình thích, cho nên hy vọng rằng Tổng giám đốc Thẩm nói rõ với dì tôi, anh không hề thích tôi.”
“Như vậy chẳng phải là tôi đắc tội với dì Nghi Tuyền sao?” Thái độ của Thẩm Duệ vẫn không rõ ràng như vậy, anh chính là không muốn đắc tội với Đổng Nghi Tuyền, Đổng Nghi Tuyền là bạn cũ của mẹ anh, cũng vì phần tình cảm này nên anh cũng không thể thẳng thắn từ chối Đổng Nghi Tuyền.
“Vậy anh thích tôi?” Phùng Trinh Trinh nhìn thẳng vào anh, đưa ra một câu hỏi khá trực tiếp.
Thẩm Duệ nở nụ cười: “Không, tôi cũng không thích cô.”
“Vậy không phải là kết thúc rồi sao, chúng ta không thích nhau, vậy vì sao còn lãng phí thời gian ở những vấn đề vô bổ như này?” Phùng Trinh Trinh buông tay, hai người bọn họ không thích nhau, vậy thì không có lý do gì để đi ăn cùng nhau.
“Trên thương trường không có xã giao là không được, chúng ta không thích nhau có thể trực tiếp nói cho dì cô biết, đó là cách đúng đắn để chúng ta không làm mất thời gian của nhau.” Trong lòng Thẩm Duệ không có một chút không vui nào, Phùng Trinh Trinh không thích anh, đúng những gì mà anh mong muốn.
“Nhưng tôi nghĩ dì tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.” Phùng Trinh Trinh buồn rầu nói, Đổng Nghi Tuyền mỗi ngày đều thúc giục cô ta hẹn Thẩm Duệ đi ăn tối, hôm nay còn trực tiếp đặt trước phòng khách sạn, có lẽ bà ta ước gì có thể đóng gói cô ta ném lên giường Thẩm Duệ, lập tức gạo nấu thành cơm, giống như không ai muốn cô ta vậy.
Thẩm Duệ dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn: “Đã như vậy thì chỉ có thể làm phiền cô Phùng đây chịu chút uất ức cùng tôi tiếp tục diễn kịch.”
“Diễn kịch sao?” Phùng Trinh Trinh kinh ngạc nhìn về phía anh, trực giác của cô ta mách bảo Thẩm Duệ cũng không thích cô ta, đã như vậy, bọn họ ngược lại có thể diễn trò lừa gạt dì, đỡ cho việc bà ta luôn muốn gả cô ta cho người có tiền.