Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Hân Nghiên lết cơ thể mệt mỏi về chung cư, cô quẳng mình lên sofa, trong căn phòng tối tăm, cô ngẩn ngơ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.  

 

Một lát sau cô mới nhớ tới điện thoại mình hết pin. Cô vội vàng xoay người lấy di động từ trong túi xách rồi bước vào phòng ngủ lấy sạc. Điện thoại lên nguồn, âm thanh báo cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên. Cô mở lịch sử, tất cả đều đến từ một người. Từ sau khi cô cúp máy, hầu như vài phút đều có một cuộc gọi đến.  

 

Cô vỗ trán tỉnh cả rượu. Nhớ tới bóng lưng tức giận rời đi của anh, cô rên rỉ một tiếng. Cô chần chừ rồi gọi điện lại cho anh, chuông vang lên hai tiếng thì tắt máy, Tống Hân Nghiên nhíu mày bấm gọi tiếp nhưng đầu dây bên kia đã khóa máy.  

 

Cô trừng mắt nhìn điện thoại, xem ra lần này anh thật sự tức giận, ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm nghe. Cô ném điện thoại lại trên tủ đầu giường, ngã xuống chăn bông, thôi bỏ đi, đợi cho cả hai bình tĩnh lại. Ngày mai cô sẽ tìm anh để xin lỗi.  

 

Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngủ say lúc nào không biết.  

 

Thẩm Duệ không nghe điện thoại của Tống Hân Nghiên, còn tùy hứng tắt luôn máy. Anh cứ nghĩ làm như vậy mình sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng vài phút sau, trong lòng anh lại bắt đầu nôn nóng. Cô gọi điện làm anh bực mình, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh lại càng bực hơn.  

 

Giữa tình cảm nam nữ, hai bên phải nỗ lực nhiều như nhau thì mới không mất cân bằng. Người nào bỏ ra nhiều hơn thì người ấy thua, anh thích cô trước. Thế nên trong mối quan hệ này anh bị vây ở thế bị động.  

 

Thẩm Duệ mở nguồn, điện thoại không vang lên nữa, anh mở hộp Wechat, Wechat cũng rất im lặng, anh lại mở hộp thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có, anh cau mày, cô chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại đã mất kiên nhẫn rồi sao?  

 

Anh trừng mắt nhìn điện thoại, càng nhìn càng tức, dứt khoát ném luôn di động lên ghế không thèm để ý tới nữa.  

 

Về tới Như Uyển, phòng khách vang lên tiếng TV, có lẽ là nghe được bước chân đi vào, Liên Thanh Vũ chạy từ phòng khách ra, nhìn thấy anh phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, cô ta vui vẻ nói: “Thẩm Duệ, anh về rồi.”  

 

Thẩm Duệ thay giày rồi đi vào phòng khách, dưới ánh sáng của ngọn đèn, dấu in năm ngón tay trên mặt anh hiện lên cực kỳ rõ nét, Liên Thanh Vũ kinh sợ, nhón chân đưa tay sờ lên mặt anh: “Thẩm Duệ, mặt anh bị sao thế này, anh đánh anh vậy?”  

 

Thẩm Duệ tránh tay cô, anh đi thẳng tới sofa ngồi xuống, TV đang chiếu chương trình tạp kỹ không có chút giá trị gì làm anh đau cả đầu. Anh cầm điều khiển từ xa đổi kênh, lạnh nhạt nói: “Bị một con mèo nhỏ đánh.”  

 

Liên Thanh Vũ đứng cạnh sofa, nghe giọng điệu của anh khiến trái tim cô lạnh lẽo, Thẩm Duệ là loại đàn ông nào? Chỉ cần người khác đụng vào một sợi lông của anh thì anh sẽ có thù tất báo. Bây giờ bị người ta tá, anh lại không thèm để ý.  

 

Không biết vì sao, trực giác mách bảo cô, vết trên mặt anh là do người phụ nữ rời khỏi biệt thự lần trước đánh. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi xổm bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi dò: “Người nào mà dám đánh cả lên mặt anh vậy?”  

 

Cuối cùng Thẩm Duệ cũng tìm được một kênh vừa mắt, anh đặt điều khiển lại bàn trà, liếc mắt nhìn Liên Thanh Vũ một cái, đổi đề tài: “Em ở chỗ này có quen không?”  

 

“À, không tồi, ở đây hoàn cảnh tốt, có người giúp việc, còn có cả bảo vệ giám sát 24/24, em cảm thấy rất yên tâm. Thẩm Duệ, anh ngồi một lát, em đi lấy đá chườm cho anh.” Liên Thanh Vũ nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp.  

 

Giờ này người giúp việc đã ngủ hết rồi, Liên Thanh Vũ lấy khăn mặt sạch bọc đá lại, sau đi ra ngoài.  

 

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào TV đến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô đi đến mà anh cũng không phát hiện. Cô tới cạnh anh, nghiêng người áp khăn lên chỗ bị thương trên mặt, dường như anh bị cơn lạnh bừng tỉnh, Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng.  



Thẩm Duệ nhận lấy khăn ấn lên mặt, cảm giác lạnh như băng từ mặt tràn tới tận đáy lòng, Liên Thanh Vũ dè dặt ngồi xuống cạnh anh. Về chuyện của người phụ nữ hôm đó, cô vẫn không hỏi anh, nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được: “Thẩm Duệ, vết thương trên mặt anh, có phải do người phụ nữ hôm đó đánh không?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK