Hàn Mỹ Hân đang định khuyên thì bị Liên Mặc nawg lại, người đau buồn quá càng bị ép ăn thì sẽ phản tác dụng: “Em không muốn ăn thì thôi, ngồi đây cùng bọn anh cũng được.”
“Vâng.”
Đợi xong bữa, Tống Hân Nghiên mới về phòng, cô trùm đầu ngủ tiếp, Hàn Mỹ Hân và Liên Mặc đưa mắt nhìn nhau. Sợ cô buồn bực sinh bệnh.
Phòng làm việc Tổng giám đốc tập đoàn Khải Hồng, Đường Diệp Thần đang ngồi xử lý tài liệu, đột nhiên cửa phòng bị người đẩy ra, một bóng người loạng choạng bước vào, anh ngẩng đầu nhìn, thấy Tống Nhược Kỳ đang đỡ eo đi tới bàn làm việc, cô ném xấp ảnh trong tay lên bàn: “Diệp Thần, chuyện này là do anh làm có đúng không? “
Sáng này, Tống Nhược Kỳ ngồi lướt tin tức, vô tình thấy được ảnh nóng của Tống Hân Nghiên, đột nhiên cô nhớ tới lời Đường Diệp Thần hỏi mình, không ngờ anh ta lại ác như vậy, tung luôn cả ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên để trả thù.
Thư ký theo sau cô vào, vẻ mặt lo lắng nhìn Đường Diệp Thần: “Tổng giám đốc Đường…”
Đường Diệp Thần xua tay, ý bảo anh ta ra ngoài, cầm tờ giấy A4 lên lật qua một lượt, anh cau mày: “Những tấm hình này ở đâu vậy?”
“Chuyện này em phải hỏi anh mới đúng chứ, Diệp Thần, anh không buông bỏ được Hân Nghiên như vậy sao? Thậm chí còn không tiếc hủy hoại con bé, để nó không ở bên được người khác đúng không?” Tống Nhược Kỳ tức giận nói.
Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô, anh nói: “Khiến cô ta thân bại danh liệt, không phải em cũng rất vui vẻ hay sao?”
“Em chưa bao giờ nghĩ muốn Hân Nghiên thân bại danh liệt, Diệp Thần, vì sao anh lại làm như vậy? Cho dù hai người không còn là vợ chồng nữa, ít nhất con bé cũng từng yêu anh sâu đậm.”
“Không phải anh làm.” Đường Diệp Thần nhíu chặt mày, nếu như anh có những tấm ảnh này trong tay, anh sẽ dùng nó để ép Hân Nghiên quay lại với anh, chứ không phải khiến cô thân bại danh liệt.
Anh nhìn bức ảnh, lòng anh như lửa đốt, cảm thấy cực kỳ khó chịu, vì sao lại bị người khác phát tán?” “Em tìm thấy những tấm hình này ở đâu?”
“Trên web của thành phố, hiện tại đã bị hack rồi nhưng đa số đã bị người ta tải lại, Diệp Thần, anh buông bỏ đi, đừng cố chấp níu kéo những thứ đã mất, anh còn có em và con của chúng ta.” Tống Nhược Kỳ đi vòng ra sau bàn làm việc, cô đưa tay muốn ôm lấy cổ anh nhưng lại bị Đường Diệp Thần đẩy ra không chút nể nang.
“Anh nói rồi, không phải do anh làm.” Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm tấm hình, vẻ mặt đầy u ám, gần như anh đã đoán được người đàn ông trong bức hình là ai, anh cười lạnh một tiếng, anh lật tung trời để tìm ra chứng cứ năm đó, không ngờ lại bị người ta nhanh chân đi trước, lộ trước ảnh giường chiếu của hai người họ ra ngoài.
Anh đứng dậy cầm chìa khóa xe, sải bước ra khỏi văn phòng.
Tống Nhược Kỳ giật mình, cô vội vàng đuổi theo: “Diệp Thần, anh đi đâu vậy, anh giải thích rõ ràng cho em.”
Đường Diệp Thần phi nhanh tới Thẩm thị, xông thẳng vào phòng tổng giám đốc, đá văng cửa cái ‘Rầm’, anh bước vào ném thẳng xấp ảnh lên bàn làm việc, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt giận giữ: “Thẩm Duệ, chuyện này là thế nào?”
Thẩm Duệ cụp mắt nhìn những