Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cô không nói, anh cúi người hôn lên trán cô, nói: “Đừng suy nghĩ miên man, chờ anh quay lại.” 

Nói xong, anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Tống Hân Nghiên ngồi dậy, tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, cô nắm chặt chăn, trong lòng trống rỗng. Cô vô lực ngã lăn trên giường, cảnh cáo chính mình: Tống Hân Nghiên, đừng miên man suy nghĩ, phải tin tưởng anh ấy. 

Thẩm Duệ chạy nhanh đến chung cư ở trung tâm thành phố, cửa chung cư mở rộng, trong lòng anh nhảy dựng, bước nhanh vào. Căn phòng tối đen như mực, đèn không được bật, anh sải bước vào cửa, vươn tay ấn công tắc đèn, ánh sáng trong phòng khách lại xuất hiện. 

Trong một góc phòng khách anh thấy được Liên Thanh Vũ đang cầm dép lê mà run bần bật, anh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, sải bước nhanh qua, ngồi xổm trước mặt cô: “Thanh Vũ, em làm sao vậy?” 

Tròng mắt Liên Thanh Vũ chuyển động một chút, khi đối diện với ánh mắt Thẩm Duệ, cô ta bỗng nhiên nhào vào lòng ngực anh rồi nức nở: “Duệ, em sợ hãi, em không nghĩ ở nơi này, em sợ hãi.” 

Trong lòng Thẩm Duệ tràn ngập thương hại, anh vỗ nhẹ lưng cô, nói: “Đừng sợ, anh ở đây, đừng sợ” 

Nước mắt Liên Thanh Vũ rơi lã chã, gắt gao ôm chặt anh không buông tay: “Duệ, anh ta tới bắt em, ngay vừa rồi, anh ta tới bắt em, anh ta muốn dẫn em đi. Em sợ hãi, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho em” 

Cô gái trong tay anh mỏng manh đến nỗi nếu chạm vào sẽ tan vỡ ra, trong lòng Thẩm Duệ khó chịu, anh duỗi tay bế cô ta đặt lên ghế sô pha trong phòng khách, anh nói: “Thanh Vũ đừng sợ, anh ta đã chết, không bao giờ sẽ đến hại em, đừng sợ” 

Liên Thanh Vũ liều mạng lắc đầu: “Không, anh ta chưa chết, anh ta vừa rồi còn tới đây, Duệ, cứu em, em không muốn ở lại chỗ này.” 

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn cô ta, thần sắc cô ta đều là hoảng hốt, trong mắt toàn là nỗi sợ hãi, bộ dáng kia làm tâm anh khó chịu như bị kim đâm. “Người kia đã chết, Thanh Vũ, anh ta đã chết.” 

“Anh không tin em, hu hu hu, em không có nói dối, anh ta thật sự tới tìm em, anh ta nói muốn dẫn em đi, anh ta nói anh ta rất cô đơn.” Cả người Liên Thanh Vũ đều đang run rẩy, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ của cô ta, thoạt nhìn vừa nhu nhược vừa bất lực. 

Thẩm Duệ hơi chau mày, anh lấy ra điện thoại gọi một cú cho Nghiêm Thành, kêu anh ta lập tức đến chung cư một chuyến. 

Nghiêm Thành cũng rất nhanh đã tới, anh ta tìm tới chỗ giám sát, điều tra video giám sát lầu này từ 8 giờ đến 11 giờ tối xem có ai đến không. Bọn họ rất nhanh chóng đã tìm ra video giám sát, quả nhiên lúc đó có người gõ cửa, nhưng chờ không đến vài phút là đi rồi, ngay cả cửa cũng chưa vào. 

Thẩm Duệ theo dõi video giám sát, rồi lại nhìn về Liên Thanh Vũ đang ngồi sững sờ trên sô pha, thần sắc anh ngưng trọng lên. Nghiêm Thành nói: “Vừa rồi tôi đã hỏi qua bảo vệ, sau 10 giờ cả tòa chung cư đều bị cắt điện, đại khái vài phút đều đã được sửa xong. Tôi nghi là do hoàn cảnh lạ lẫm và tối tắm nên mới khiến cô Liên nghĩ tới thời gian đã qua kia, nghĩ người kia trở về tìm mình.” 

Thẩm Duệ nhắn chặt mày: “Ý anh là chứng rối loạn hoang tưởng của cô ấy đã nghiêm trọng lên rồi sao?” 

Nghiêm Thành gật gật đầu, nói: “ Loại bệnh này của cô Liên, đến một nơi xa lạ thì rất dễ tái phát. Tổng giám đốc Thẩm, tôi kiến nghị ngài vẫn nên mang cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút đi, xác định bệnh tình của cô ấy có bị tăng thêm hay không, phải kịp thời trị liệu mới được.” 

Thẩm Duệ đau đầu đến lợi hại, bệnh của Liên Thanh Vũ là do anh tạo thành, bất luận như thế nào anh cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Anh đi đến bên người cô ta, ngồi xổm xuống trước mặt cô ta rồi ôn nhu nói: “Thanh Vũ, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra có được không?” 

Nhắc tới bệnh viện, sắc mặt Liên Thanh Vũ biến đổi rõ, cô liều mạng lắc đầu, đối với bệnh viện rất kháng cự: “Không cần, Duệ, em không muốn đi bệnh viện, em không muốn đi cái nơi lạnh như băng ấy, cầu xin anh đừng mang em đi, bọn họ muốn treo em lên, sẽ bức em trở thành kẻ điên. Em không có điện, em không phải kẻ điên.” 

Cảm xúc của Liên Thanh Vũ quá kích động, Thẩm Duệ không dám mạnh mẽ kéo cô ta đi, anh nắm lấy hai vai đang run rẩy của cô, nói: “Được rồi, chúng ta không đi bệnh viện, không đi bệnh viện, em bình tĩnh lại đi.” 

“Em cũng không muốn ở chỗ này, Duệ, nơi này đã bị anh ta phát hiện, anh ta sẽ còn lại đến, anh ta nói lần sau tôi muốn lấy mạng em. Anh dẫn em về nhà đi, Duệ, cầu xin anh dẫn em về nhà đi.” Liên Thanh Vũ nhào vào lòng ngực anh, toàn bộ cảm xúc như sắp hỏng mất. 

Thẩm Duệ than một tiếng: “Được rồi, anh mang em về nhà” 

Trong xe, Nghiêm Thành đang lái xe, Liên Thanh Vũ dựa lên vai Thẩm Duệ mà ngủ rồi, Nghiêm Thành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chần chờ nói: “Tổng giám đốc Thẩm, bằng không ngời sắp xếp một bác sĩ khoa tinh thần về nhà khám bệnh cho cô Liên đi, bệnh tình của cô ấy không thể kéo dài, kéo dài nữa chỉ càng tăng thêm bệnh tình của cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK