Từ khi bà ta Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở chung một chỗ, bà ta chưa từng dừng lo lắng, nhà họ Thẩm là dạng người gì, sao bọn họ có thể chấp nhận Hân Nghiên? Cho dù bọn họ không quan tâm đến hiềm khích trước kia mà chấp nhận Hân Nghiên, Hân Nghiên cũng sẽ bị người đời châm chọc.
Tình yêu thực tế sẽ không chịu nổi một đả kích, bọn họ chắc chắn không có tương lai, sao bà ta có thể trơ mắt nhìn Tống Hân Nghiên nhảy vào hố lửa? Cho dù cô sẽ oán hận bà ta, bà ta cũng không muốn tương lai cô phải hối hận.
Đổng Nghi Tuyền cầm điện thoại, gọi cho một dãy số, bên kia nhận được, giọng mơ màng truyền đến, bà ta nói: “Ngày mai con ngồi máy bay buổi sáng đến thành phố C.”
Cúp điện thoại xong, tâm trạng bà ta càng nặng nề hơn. Trước khi biết Hân Nghiên là con mình, bà ta đã làm tổn thương cô, sau khi biết cô là con gái mình, chuyện đầu tiên bà ta làm, vẫn là tổn thương cô.
Bà ta ấn huyệt thái dương, đau ngắn không bằng đau dài, Hân Nghiên à, mẹ làm như vậy đều là vì tốt cho con.
....
Tống Hân Nghiên mơ màng tỉnh lại, vô thức sờ soạng phía giường bên cạnh, bên đó trống không, cảm xúc lạnh lẽo. Cô mở to mắt, nhìn bóng dáng cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, trong lòng cô thả lỏng, cô ngồi dậy, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Khuya rồi mà anh còn chưa ngủ sao?”
Giọng nói gợi cảm lười biếng truyền đến từ phía sau, Thẩm Duệ nghiêng người nhìn thấy cô ngồi trên giường, vẻ mặt còn buồn ngủ nhìn anh, một bên đai đeo váy ngủ lơ lửng trên vai, mơ hồ có thể nhìn thấy được phong cảnh vĩ ngạn trắng nõn trước ngực cô.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cho dù sẩm tối vừa muốn cô xong, lúc này anh lại nghĩ đến. Anh nện chân đi về phía cô, khí thế mạnh mẽ, mang theo cảm giác tồn tại mạnh mẽ, đi ngày càng tới gần cô.
Đầu óc Tống Hân Nghiên tỉnh táo hơn một chút, trực giác thấy anh không vui, cô dịu dàng nói: “Anh có chuyện phiền lòng sao? Nói với em đi, em sẽ chia sẻ với anh.”
Thẩm Duệ ngồi trên giường, ánh mắt tràn ngập tính xâm lược, nhìn chằm chằm cô, anh nắm tay cô, giọng khàn khàn: “Quả thật có chuyện phiền lòng, cần em giúp đỡ anh.”
Tống Hân Nghiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm, vẻ mặt ngu ngơ: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Duệ cầm tay cô đặt lên môi hôn một cái, sau đó cầm tay cô, cố định tìm kiếm đến chỗ mẫn cảm nhất của bản thân. Tống Hân Nghiên bỗng mở to mắt, con ngươi phản chiếu ngược lại khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng đến gần, trong nháy mắt, cô ngẩn người ra.
Tống Hân Nghiên bị anh đẩy ngã trên giường, ánh mắt cô mê muội nhìn anh, đôi mắt phượng của anh rất sáng, tựa như những vì sao trong đêm khuya lạnh lẽo, rực rỡ chói mắt. Cơn lạnh rét run người. Cô vươn tay che đôi mắt anh lại, không muốn anh thấy được bộ dáng trầm luân của mình bởi nó nhất định rất xấu: “Anh đừng nhìn nữa.”
Thẩm Duệ chớp hai mắt, hàng lông mi thật dài giống như cánh quạt, khẽ cọ lướt qua lòng bàn tay cô đến phát ngứa. Lòng bàn tay to nóng rực của anh đặt giữa hai cổ tay cô, sau đó nhẹ nhàng kéo ra, lật ngược kéo lên đỉnh đầu cô, âm thanh gợi cảm pha lẫn chút lười biếng của anh vang lên: “Bảo bối, anh muốn nhìn, em thật xinh đẹp!”
Tống Hân Nghiên bất lực cắn môi, toàn thân run rẩy, mái tóc dài đen nhánh bung xõa thả tung xuống gối, xinh đẹp y như một con thủy yêu. Từng giọt mồ hôi rơi trên trán Thẩm Duệ bị cô thu hết vào ánh mắt, đôi mắt phượng cô đơn nhuốm đầy dục niệm. Tuyệt mỹ đến độ làm anh si mê điên dại.
Anh rất muốn, rất muốn đặt cô ngay đầu trái tim rồi giấu đi bảo vệ trong người. Anh đặt một nụ hôn xuống ánh mắt cô, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, rồi đến mức phát cuồng.
Mấy tiếng đồng hồ sau, chân trời đã xuất hiện bụng cá trắng. Tống Hân Nghiên như một chim nhỏ cuộn tròn nép vào lòng Thẩm Duệ, cơ thể cực kỳ mệt nhọc nhưng một chút cô cũng không buồn ngủ. Đằng sau truyền đến hơi thở đều đều của người đàn ông, nhưng cô biết anh cũng chưa có ngủ.