Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Bởi vì em không muốn làm cho anh mệt mỏi hơn, Thẩm Duệ, em yêu anh, nhìn thấy anh vì em mà chịu mệt mỏi, em nhất định sẽ không vui, chứ đừng nói đến hạnh phúc. Cho nên lần này, để cho em bảo vệ anh, có được không?” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn vào đáy mắt của anh, nơi đó sâu không thấy đáy, giống như ẩn chứa phong ba bão táp, có thể cắn nuốt cô.   

 

Trong lòng Thẩm Duệ cảm động không thôi, giây phút này, cô ở trong mắt anh đẹp biết bao, như vậy càng khiến anh thêm lo lắng. Anh vẫn luôn cảm thấy mình mạnh mẽ đến mức không gì không làm được, nhưng giây phút này, cô gái nhỏ này lại dùng sự cố chấp của mình, giúp anh nếm được mùi vị khi được bảo vệ là như thế nào.   

 

Nhưng anh làm thế nào có thể sẵn sàng để cô đi gặp chồng cũ của cô? Anh là một người đàn ông, một người đàn ông yêu cô. Để người phụ nữ của mình dấn thân vào những nơi nguy hiểm, đó tuyệt không phải là chuyện Thẩm Duệ anh sẽ làm.   

 

Anh cúi đầu xuống, dùng sức hôn lên môi cô, hai tay ôm chặt lấy cô, tựa như muốn đem cô cọ xát vào trong xương máu. Tống Hân Nghiên cả người đều run rẩy, biết anh thỏa thuận khiến cô rất vui vẻ, đưa tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, giống như đang xoa dịu anh vậy.  

 

Một giây sau, cơ thể cô rơi vào trong chăn mềm mại, trên người bỗng nhiên nhẹ nhàng, cô mơ màng mở to hai mắt, lại nhìn thấy Thẩm Duệ xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ. Cô chống người ngồi dậy, trơ mắt nhìn anh đóng cửa, cô bỗng nhiên ý thức được cái gì đó liền vội vàng xông qua kéo cửa nhưng cửa đã bị anh khóa trái từ bên ngoài.   

 

“Thẩm Duệ, anh mau thả em ra ngoài.” Tống Hân Nghiên dùng sức đập cửa, cô không ngờ yêu nghiệt này lại lừa gạt người khác, thừa dịp cô ý loạn tình mê, nhốt cô ở phòng nghỉ, anh muốn làm gì?   

 

Thẩm Duệ cầm chìa khóa trong tay, anh vỗ vỗ cửa, giống như đang sờ đầu cô, anh nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở về.”  

 

Nói xong, anh xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.   

 

Nghe thấy tiếng bước chân của anh dần xa, Tống Hân Nghiên vỗ cửa kịch liệt: “Thẩm Duệ, anh mau quay về đi, mở cửa ra cho em, Thẩm Duệ...”  

 

Bên ngoài truyền đến một tiếng “cạch” đóng cửa, cả căn phòng đều chìm vào im lặng, cô suy sụp ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu, Thẩm Duệ đi gặp Đường Diệp Thần, liệu có thể xảy ra đại chiến thế giới hay không?   

 

 

 

Đường Diệp Thần đứng ở dưới lầu chi nhánh, anh ta chắc chắn với tính cách của Tống Hân Nghiên khi nghe được lời uy hiếp của anh ta, cô chắc chắn sẽ xuống lầu gặp anh ta. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bây giờ anh ta không phân biệt được mình đang suy nghĩ cái gì. Là hy vọng cô xuống gặp anh ta vì bảo vệ Thẩm Duệ hay là hy vọng cô không xuống.   

 

Quen biết cô tám năm, tính cách của cô như thế nào anh ta biết rất rõ. Nếu không phải là yêu sâu đậm thì cô sẽ không bị anh ta đe dọa.  

 

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, anh ta quay đầu lại thì thấy một chiếc Mercedes-BenZ màu đen dùng tốc độ liều mạng vọt về phía anh ta, càng tới càng gần. Anh ta nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong mắt phượng giống như có một ngọn lửa giận dữ đang cháy, hủy trời diệt đất, làm cho người ta đặc biệt cảm thấy sợ hãi.  

 

Dường như cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra, ngày đó anh cũng lái chiếc Lamborghini xông về phía anh ta, nhưng anh ta chỉ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh, hình như là đang đánh cược xem anh có dám đâm vào hay không.   

 

Mà giờ phút này, trong mắt Thẩm Duệ không có chút do dự nào, anh thật sự muốn đâm chết anh ta!   

 

Sau lưng Đường Diệp Thần đã đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, muốn bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại càng ngày càng hoảng hốt. Nhìn chiếc Mercedes-BenZ màu đen đang nhanh chóng đến gần, giống như một con thú đang trong cơn tức giận, muốn xé rách kẻ thù. Anh ta không kịp nghĩ gì mà lăn khỏi chỗ, nhanh chóng tránh đi.  

 

Khi anh ta tránh đi thì một tiếng phanh bén nhọn cắt qua không trung, chiếc Mercedes-BenZ vững vàng dừng lại, đầu xe khó khăn lắm mới dừng vững lại ở chỗ anh ta, nếu như anh ta không tránh thì chỉ sợ rằng vào giờ này phút này đã bị đâm bay.   

 

Đường Diệp Thần chật vật đứng lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bàn tay buông xuống bên cạnh thậm chí còn đang lén lút run rẩy, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Duệ.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK