Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đáy lòng Đổng Nghi Tuyền chấn động, bà ta nhìn người đàn ông kiêu ngạo liều lĩnh trước mặt, ánh mắt anh lạnh như băng, lại cố tình dấu diếm sự thâm tình, đó là sự thâm tình thắm thiết với một người phụ nữ khiến bà ta không khỏi hâm mộ người phụ nữ này, cô may mắn hơn bà ta, bà ta bỗng thở phào: “Thẩm Duệ, Hân Nghiên là con gái tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé.”  

 

Bà ta gọi anh xuống, đương nhiên không phải để bênh vực cho cháu gái của mình, mà là bà ta muốn thử tình cảm mà Thẩm Duệ dành cho Tống Hân Nghiên, là thái độ chơi đùa, hay là nghiêm túc.  

 

Thẩm Duệ híp mắt lại, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc Đổng Nghi Tuyền đang diễn trò gì.  

 

Đổng Nghi Tuyền thấy anh nghi ngờ nhìn chằm chằm bình, bà ta khẽ thở dài: “Hân Nghiên vừa ra đời không lâu, tôi đã rời khỏi con bé, những năm này con bé luôn sống ở nhà họ Tống, đối với sự hiểu biết của tôi về Lưu San, bà ta sẽ không đối xử với Hân Nghiên như là con ruột, có thể nhìn ra được thời thơ ấu của con bé rất khổ cực. Con bé hai mươi tuổi thì gả cho Đường Diệp Thần, anh ta phong lưu đa tình, không cho con bé chút ấm áp nào. Bây giờ lại gặp cậu, tôi rất lo lắng, con đường tình cảm của hai người sẽ rất nhấp nhô, có lẽ bây giờ cậu còn hứng thú với con bé, nhưng khi áp lực hiện thực ập đến, khi đó cậu có thể giống như bây giờ, chém đinh chặt sắt nói với tôi, con bé là người phụ nữ cậu muốn lấy không?”  

 

 

 

Bàn tay to của Thẩm Duệ chậm rãi nắm chặt thành nắm đấm, anh không chút để ý nói: “Dì Tuyền lo lắng tôi sẽ bội tình bạc nghĩa?”  

 

Đổng Nghi Tuyền ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tao nhã tôn quý trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Có lẽ tôi nói như vậy rất lạnh lùng, nhưng tổn thương mà tình thân mang lại kém xa sự tuyệt vọng mà tình yêu đem tới. Hân Nghiên là người bị cả tình thân và tình yêu làm tổn thương sâu sắc, con bé nguyện ý ở gần cậu, chứng tỏ con bé đã động lòng với cậu. Bây giờ trong tay cậu nắm lưỡi dao sắc bén mà chính con bé đưa cho cậu, cậu có thể khiến con bé thương tích đầy mình bất cứ lúc nào. Thẩm Duệ, nếu cậu không đủ kiên định, cũng không có cách ứng phó với biến cố tiếp theo, tôi hy vọng cậu buông tha cho con bé, cũng buông tha cho chính bản thân mình.”  

 

Thẩm Duệ càng không nắm bắt được thái độ của Đổng Nghi Tuyền, bà ta gọi anh xuống lại thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, ý là muốn khuyên anh chia tay? Anh cười khẽ, mắt phương híp lại đầy ý lạnh, lấy lui làm tiến không hổ là tướng quân thường thắng trên bàn đàm phán, đến cả lợi thế cũng dùng vừa đủ: “Nếu tôi không thì sao?”  

 

“Tôi sẽ không ngồi yên làm ngơ đâu.” Giọng Đổng Nghi Tuyền trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa sự quyết tâm mạnh mẽ.  

 

Hai tay Thẩm Duệ chống lên mặt bàn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm Đổng Nghi Tuyền, anh cười khẽ nói: “Dì Tuyền không ngồi yên làm ngơ như thế nào? Bắt ép bọn tôi chia ly, hay là dùng đến cái chết? Tôi nghĩ, Thẩm Duệ tôi sống đến bây giờ, còn chưa vô dụng đến nỗi không bảo vệ được người phụ nữ của mình, khiến người khác liên tục nói ra nói vào.”  

 

“Nếu không phải quan hệ giữa hai người như vậy, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng Thẩm Duệ à, cậu là đàn ông, cậu không hiểu được rằng thế giới này luôn không công bằng với phụ nữ. Nếu tôi biết Hân Nghiên là con gái tôi, tôi chắc chắn sẽ không để con bé phải chịu một chút tổn thương nào. Con bé đã bị thương trong tay người nhà họ Thẩm mấy người một lần, tôi sẽ không để con bé bị thương trong tay cậu một lần nữa.” Đổng Nghi Tuyền không nhìn biểu cảm tàn nhẫn của anh, khí thế cũng cường thế như vậy.  

 

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bà ta, một lúc lâu sau bỗng nở nụ cười: “Nếu Hân Nghiên nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột bênh vực cô ấy này của bà, có lẽ sẽ rất vui, muốn tôi đi lên nói với cô ấy không, để cô ấy biết ơn bà?”  

 

Đổng Nghi Tuyền cau chặt mày, bà ta cường thế trước sau như một nhưng đối mặt với Thẩm Duệ luôn bị xuống thế hạ phong. Bà ta biết, người đàn ông này chắc chắn sẽ không bị vài ba câu của bà ta lừa gạt, bà ta nói: “Thẩm Duệ, tôi không chuyện cậu ép vợ trước ly hôn không phân chia tài sản, cậu tuyệt tình, độc ác như vậy, nếu có một ngày cậu lạnh nhạt với Hân Nghiên, cậu vẫn sẽ để con bé dẫm vào con đường Tống Nhược Kỳ đã đi. Cho dù con gái của tôi kết hôn lần hai, nhưng vẫn là bảo bối trong lòng tôi, cậu không xứng với con bé.”  

 

Thẩm Duệ nén giận, mười ngón tay của anh dí chặt vào mặt bàn, dường như giây tiếp theo sẽ bóp nát mặt bàn, anh nói: “Xứng hay không không phải do bà quyết định.”  

 

Nói xong, anh tức giận xoay người rời đi.  



Đổng Nghi Tuyền nhìn theo bóng lưng của anh, dường như anh rất thâm tình với Hân Nghiên, bà ta mạnh mẽ nhúng tay tách bọn họ ra, rốt cuộc là đúng hay sai? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK