Thẩm Duệ sải bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, anh đưa tay kéo cô dậy, sau đó nhìn Vân Vân vẫn không biết ăn năn hối cải. Anh lạnh giọng phân phó: “Nghiêm Thành, gọi điện cho cảnh sát.”
“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Nghiêm Thành rút điện thoại ra gọi cho 110.
Bên tai vang lên tiếng tút tút. m thanh như đang từng bước từng bước cứa vào tim Vân Vân, cô liều mạng lắc đầu, khóc rống lên nói: “Tôi nói, tôi nói, là Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Thành, bà ấy muốn đào chị Tống qua bên đó, nhưng chị Tống không chịu, bà ấy nói chỉ cần tôi ép được chị Tống ra khỏi Bác Dực thì bà ấy sẽ cho tôi 10 vạn tệ. Chị Tống, em thật sự không phải cố ý, xin lỗi chị. Chị đừng giao em cho cảnh sát, nếu không thì tiền đồ phía trước của em sẽ bị hủy mất.
Tai Tống Hân Nghiên như ù đi, Vân Vân nói gì cô cũng không nghe được, chỉ nghe thấy âm thanh đau xé tim gan đến nhức đầu, cô cũng không ngờ Đổng Nghi Tuyền lại làm như vậy.
Cô loạng choạng lùi về hai bước, rốt cuộc cô có thù oán gì với bà mà lại muốn bôi nhọ cô như vậy? Bà ấy có biết cô là…Lần đầu tiên gặp mặt, bà đã cho rằng cô là loại con gái chỉ biết dựa vào thân thể, lần tiếp theo gặp mặt, bà lại lướt qua trước mặt cô. Ngay cả ánh mắt cũng chưa bao giờ dừng trên người cô. Lần đầu Bác Dực và Nghiệp Chi Phong thi đấu, cô bộc lộ tài năng. Cuối cùng cũng nhận lại được ánh mắt của bà, nhưng bà không hề tôn trọng cô, bà chỉ đang giẫm đạp lên cô.
Nếu như người phụ nữ này không phải mẹ ruột mà cô đã nhớ nhung hơn suốt 20 năm, có lẽ cô sẽ không đau buồn như vậy.
Tống Hân Nghiên không ngừng lùi bước, hết cảnh này đến cảnh khác hiện lên trong đầu cô. Cô đã nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, càng nghĩ thì lại càng tuyệt vọng. Cô muốn hỏi bà, vì sao lại đối xử với cô như vậy, vì sao lại hủy hoại niềm khao khát và ngưỡng mộ vô tận của cô về từ ‘Mẹ’.
Ánh mắt Thẩm Duệ luôn khóa chặt trên người cô. Thấy cô không ngừng lùi về sau, anh cau mày thật chặt. Trong mắt anh chứa đầy lo lắng. Một loạt đả kích đến với cô, anh thật sự lo lắng cô sẽ chịu không nổi.
Tống Hân Nghiên rớm nước mắt, mắt cô nhòe đi cho đến khi lưng đập vào khung cửa, một cơn đau buốt ập đến khiến cô bừng tỉnh, sau đó cô xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc, đi thẳng vào trong thang máy.
“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ lớn tiếng gọi, anh vội vàng chạy theo cô, vừa chạy tới thang máy, thì cô đã ấn xuống dưới. Anh nhìn con số không ngừng giảm dần. Không đợi được thang máy đi lên, anh đẩy cửa an toàn chạy thang bộ xuống.
Anh chạy ra bên ngoài công ty, thấy Tống Hân Nghiên ngồi lên một chiếc taxi, anh đuổi theo. Taxi đã rời đi, Thẩm Duệ vò đầu bứt tóc. Tâm trạng bây giờ của cô rất tệ, anh sợ cô xảy ra chuyện.
Anh vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng ngồi vào trong, anh nói với bác tài xế: “Nhanh đi theo chiếc xe phía trước!”
Thẩm Duệ ngồi trong xe, vẻ mặt vỡ vụn của Tống Hân Nghiên lại hiện lên trước mắt anh, trong lòng anh rất không yên tâm, liên tục nói tài xế lái xe nhanh lên một chút. Đúng lúc phía trước bị ùn tắc giao thông, tài xế bị anh giục tới phát cáu, tức giận nói: “Giục cái gì mà giục, cậu không thấy phía trước đang tắc đường hay sao?”
Thẩm Duệ đen mặt, anh trừng mắt nhìn tài xế, lạnh giọng nói: “Anh là tài xế của hãng nào, anh có tin tôi mua luôn công ty của các anh không?”
Tài xế nhìn Thẩm Duệ qua kính chiếu hậu, toàn thân người đàn ông đang ngồi ghế sau tỏa ra một loại khí chất cao quý bẩm sinh, quần áo trên người anh ta cũng rất đắt tiền, nhưng anh ta có tiền sao còn phải ngồi taxi? Tài xế châm chọc nói: “Này anh, công ty chúng tôi là Taxi Phú Lâm, anh nghe rõ chưa? Không có tiền còn bày đặt giả bộ! Thu mua? Nếu anh có tiền thu mua thì tôi đây chính là người giàu nhất Đồng Thành – Thẩm Duệ rồi.”
Thẩm Duệ vốn đang tức giận, bây giờ lại còn bị người ta coi khinh như vậy, mặt của anh xanh mét lại, anh gọi điện ngay cho Nghiêm Thành, nói anh lập tức thu mua công ty taxi Phú Lâm, ngày mai anh muốn hai từ Phú Lâm này biến khỏi mắt anh.
Tài xế bị khí thế của anh dọa sợ, trong lòng không khỏi nghi ngờ, lẽ nào anh thật sự có năng lực thu mua lại công ty sao?
…
Taxi dừng lại phía dưới trụ sở chính Nghiệp Chi Phong, Tống Hân Nghiên trả tiền xe, cô xoay người chạy vào trong tòa nhà, vừa đến sản lớn đã bị ngăn lại: “Cô gái, xin hỏi cô tìm ai?”