Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Thẩm Duệ đối mặt với đôi mắt đang giận dữ động lòng người của cô, anh híp mắt: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì, đừng có nói ý với anh.”  

 

Tống Hân Nghiên rời tầm mắt nhìn Liên Thanh Vũ phía sau lưng anh, Liên Thanh Vũ thầm hoảng sợ, nếu như hai người họ ầm ĩ trước mặt cô, Thẩm Duệ nhất định sẽ tìm cô để đối chất, làm sao bây giờ? Cô không thể bọn họ tiếp tục cãi nhau được.  

 

“Anh làm gì chẳng nhẽ anh không biết còn phải hỏi tôi, anh làm việc không biết xấu hổ như vậy, tôi cũng chẳng muốn nói ra.” Tống Hân Nghiên dứt lời, cô xoay người đi về phía thang máy.  

 

Thẩm Duệ chạy theo, nắm chặt cổ tay cô lại, trong lòng bừng lên lửa giận, anh nhìn cô chằm chằm: “Tống Hân Nghiên, em nói rõ cho anh, anh đã làm cái gì? Đừng có chuyện xấu gì cũng úp lên đầu anh.”  

 

“Buông tay!” Tống Hân Nghiên khẽ quát lên, cô không muốn yếu thế trước mặt Liên Thanh Vũ, càng không muốn cô ta chê cười.  

 

Liên Thanh Vũ bước tới, nỗ lực khuyên can: “Thẩm Duệ, cô Tống, hai người đừng cãi nhau nữa, mọi người đang nhìn kìa, có gì thì bình tĩnh nói chuyện, không nên làm mất hòa khí.”  

 

“Câm miệng!” Cả hai người cùng nhìn về phía Liên Thanh Vũ, đồng thanh nói.  

 

Trên mặt Liên Thanh Vũ không nén được giận, cô ta nắm lấy cổ tay Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cho dù cô muốn ầm ĩ thì cũng nên xem mình đang ở đâu, để ý tới thân phận của Thẩm Duệ một chút, đừng làm mất mặt anh ấy.”   

 

Tống Hân Nghiên nghe được mấy lời ý tốt khuyên ngăn của cô ta liền cảm thấy ghê tởm, cô dùng lực hất tay cô ta ra, Liên Thanh Vũ loạng choạng lùi lại vài bước, trượt chân ngã xuống đất, trán đụng vào thành ghế nhất thời sưng lên.  

 

Thẩm Duệ thay đổi sắc mặt, anh buông tay Tống Hân Nghiên ra xoay người bước tới trước mặt Liên Thanh Vũ đưa tay đỡ cô dậy, thấy trán cô đỏ một mảng, anh nói: “Thanh Vũ, có đau không?”  

 

Liên Thanh Vũ tựa vào lòng Thẩm Duệ, trên trán đau rát, cô khổ sở nhìn về phía Tống Hân Nghiên, sau đó lắc đầu với Thẩm Duệ, rộng lượng nói: “Thẩm Duệ, em không sao, anh đi dỗ cô Tống đi, đừng để cô ấy hiểu nhầm.”  

 

Bàn tay đang buông thõng của Tống Hân Nghiên nắm chặt thành quyền, nhìn bộ dạng tình cảm sâu đậm của bọn họ, cô không muốn bản thân mình càng thêm thảm bại.  

 

Nghĩ tới đây, cô xoay người bước nhanh rời khỏi đây.  

 

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của cô, khoảnh khắc ấy, một nỗi hoảng sợ bao trùm lấy hết tâm trí anh. Anh có linh cảm, nếu như giờ phút này anh không đuổi theo thì giữa bọn họ sẽ kết thúc.

 

“Tống Hân Nghiên, em dám đi!” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm bóng lưng cô dần dần đi xa, tức gào thét, anh buông Liên Thanh Vũ ra muốn đuổi theo, Liên Thanh Vũ lại vội vàng bắt lấy cánh tay anh. “Thẩm Duệ. Đầu em đau quá, anh không cần phải quan tâm đến em, đuổi theo cô ấy đi.”  

 

Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cái khối u lớn nhô lên trên trán trắng nõn của Liên Thanh Vũ, trên khối u mơ hồ có tơ máu chảy ra, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Coi như là làm một quý ông, thấy cô ta bị thương nặng như vậy hoặc là vì Tống Hân Nghiên gây lên, anh đều phải đưa cô ta đến bệnh viện trước.  

 

Nhưng bây giờ không được, Tống Hân Nghiên tức giận bỏ đi rồi, anh không thể trơ mắt nhìn cô chịu ấm ức, cho dù sự ấm ức này đến một cách khó hiểu? Rõ ràng là cô ra tay đánh anh trước, chọc giận anh, nhưng bây giờ anh lại thấy khó hiểu, như thể anh đã làm điều gì đó có lỗi với cô vậy.  



Anh kéo tay Liên Thanh Vũ ra, nói với Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, đưa cô Liên đến bệnh viện băng bó, sau đó đưa cô ấy về nhà đi.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK