Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nếu không phải cái tên Jason kia biến thái nam nữ đều ăn, còn luôn luôn thèm nhỏ dãi nam sắc của anh, anh cũng sẽ không thẹn quá thành giận, đem anh ta đuổi cùng giết tận.  

 

Tống Hân Nghiên vẫn giữ chặt thái độ hoài nghi đó: “Anh là tổng giám đốc mà, anh biết sao?”  

 

“Ai nói anh không thể? Chuyện anh biết nhiều đến mức có thể làm em hoa cả mắt, về sau em sẽ biết thêm.” Thẩm Duệ bị cô xem thường, trong lòng anh có hơi không vui, chẳng lẽ tổng giám đốc chỉ biết ra lệnh thôi sao?  

 

Tống Hân Nghiên nhìn anh đầy sùng bái: “Đại thần, nói ra không bằng thử dọa em đi.”  

 

Thẩm Duệ đưa tay xoa đầu cô: “Nước lạnh lắm, mau mang giày đàng hoàng lại đi, chúng ta tới trước nhìn.”  

 

“Ồ.” Tống Hân Nghiên nhấc chân lên, Thẩm Duệ nửa quỳ trước mặt cô, anh cũng không ngại bùn đất sẽ làm dơ quần mình mà đặt chân cô lên đầu gối mình. Bàn chân của cô nhỏ nhắn xinh xắn, nước da lại trắng, trên mu bàn chân có có dấu vết bị ánh nắng phơi đen.  

 

Tống Hân Nghiên thấy nước trên chân cô thấm hết vào quần anh, cô nhanh chóng dời chân đi, co chân lại nói: “Em phơi chân một chút rồi khô ngay thôi.”  

 

Thẩm Duệ cầm mắt cá chân của cô, hạ giọng trách mắng: “Đừng lộn xộn.” Nói rồi anh lấy một chiếc khăn tay từ túi quần ra rồi giũ một cái, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên chân cô, anh nói: “Cảm lạnh bắt đầu từ lòng bàn chân, vừa rồi em còn ngâm trong nước lạnh, không lau khô thì chân rất dễ bị thương.”  

 

Tống Hân Nghiên thấy anh vớ tay đi lấy giày, cô giành trước một bước cầm lấy rồi tròng vào chân. Anh ở vị trí cao như vậy, làm sao cô dám để vì cô mà phục vụ chứ? Cô mang giày vào, lấy luôn chiếc khăn tay trong tay anh, cúi xuống rửa sạch bên hồ, cô nói: “Khăn tay tặng em nha.”  

 

“Làm tín vật đính hôn à?” Thẩm Duệ tùy ý bỏ hai tay vào túi quần, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười.  

 

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng: “Không phải, tín vật đính hôn cũng phải đáng giá chứ, ví dụ như chiếc thẻ đen chẳng hạn.”  

 

“Cô nhóc tham tiền này.” Thẩm Duệ trêu ghẹo cô, kể từ khi anh đưa thẻ đen cho cô, cô chưa quẹt thẻ lần nào, mỗi lần nhớ tới đều khiến anh phải buồn bực. Tìm một bạn gái không thích tiêu tiền, ngay cả động lực kiếm tiền cũng trở nên nhàm chán.  

 

Tống Hân Nghiên đặt khăn tay lên gương chiếu hậu, sau đó bước lại chỗ anh cùng anh tới trước nhìn xem. Đi được một đoạn đường thì điện thoại chợt vang lên, anh cầm điện thoại nghe máy: “Có chuyện gì?”  

 

“Tổng giám đốc Thẩm, tìm được manh mối của cô Lục rồi.”

 

Trong xe yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn qua mặt đường.  

 

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiến chặt răng, sau khi trả lời cuộc điện thoại kia, vẻ mặt của anh trở nên rất nghiêm túc, hỏi anh cái gì anh cũng không nói. Cô rất lo lắng. Lại sợ rằng hỏi quá nhiều sẽ khiến anh bực bội, nên đành ngồi im lặng.  

 

Khăn tay trong lòng bàn tay đã khô, hơi ấm giữa hai người vừa rồi cũng đã biến mất, cô giữ chặt khăn tay, cảm giác tốc độ xe như sắp bay lên, nhưng anh không có ý định giảm tốc độ.  

 

Một tiếng rưỡi sau, họ đến bên ngoài sân bay thành phố C. Ngay khi vừa vào sân bay, Nghiêm Thành đã đón họ, đưa vé và tài liệu mà Thẩm Duệ bảo anh ta chuẩn bị qua điện thoại cho anh, "Tổng giám đốc Thẩm, hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh, anh đi làm thủ tục đi."  

 

Thẩm Duệ nhận lấy vé và tài liệu, Tống Hân Nghiên thấy chỉ có một vé. Cô vô thức nắm lấy góc áo của Thẩm Duệ, ngập ngừng nói: "Thẩm Duệ, em..."  

 

Thẩm Duệ trầm mặc nhìn bàn tay cô đang nắm góc quần áo của mình, trái tim rung động, anh vươn tay nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, "Hân Nghiên, anh phải đến thành phố Z một chuyến, em ở lại đây, sáng mai cùng Nghiêm Thành trở về Đồng Thành chờ anh.”  

 

Vấn đề formaldehyde vượt tiêu chuẩn đã được xử lý gần như xong xuôi. Chỉ có bộ phận PR đóng cửa. Đáng lẽ hôm nay phải quay lại Đồng Thành, nhưng vì chuyện sáng nay mà tạm hoãn một ngày. Bây giờ có tin tức của Tiểu Lục, an không muốn nói với cô trước khi chắc chắn rằng đối phương chính là em gái của anh, không muốn khiến cô mừng hụt.  

 

Không dẫn cô theo, cũng là vì không muốn cô mệt vì đi xa.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK