Tim Hàn Mỹ Hân tê dại, vội ôm chặt lấy cô: “Hân Nghiên, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc xong rồi hãy kiên cường bắt đầu một cuộc sống mới.” Hàn Mỹ Hân cho rằng cô bị Đường Diệp Thần tổn thương, không biết trong mấy tiếng đồng hồ cô rời đi đã gặp chuyện gì.
Tống Hân Nghiên vùi đầu vào cổ cô ấy, chốc lát sau, nước mắt đã rơi xuống thấm ướt quần áo của cô ấy. Hàn Mỹ Hân cúi đầu, thấy cô khóc không thành tiếng, trong lòng co rút từng cơn. Tên khốn khiếp Đường Diệp Thần, mấy năm qua làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, tại sao không bị sét đánh chết?
Thương thay Hân Nghiên của cô ấy, rốt cuộc cô đã chịu đựng tra tấn như thế nào?
Qua một hồi lâu sau, Tống Hân Nghiên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn Hàn Mỹ Hân, gượng cười: “Mỹ Hân, tớ không sao, cậu yên tâm, tớ có thể dũng cảm bắt đầu cuộc sống mới.”
Hàn Mỹ Hân ôm mặt cô, đau lòng nói: “Cười không nổi thì đừng cười, khó nhìn hơn cả khóc. Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Đêm nay, Hàn Mỹ Hân không về biệt thự Thanh Thủy Loan, trạng thái của Tống Hân Nghiên khiến cô ấy không yên lòng. Cô ấy gọi điện cho Bạc Mộ Niên nói muốn ngủ lại Kim Vực Lam Loan một đêm, Bạc Mộ Niên không nói hai lời đã đồng ý.
Tống Hân Nghiên lại tỏ vẻ bản thân không có việc gì, cô ấy cứ về đi nhưng Hàn Mỹ Hân không chịu. Ban đêm, hai người nằm trên giường, Hàn Mỹ Hân lật qua lật lại không ngủ được, Tống Hân Nghiên cũng không ngủ, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Mỹ Hân, ngủ không được à? Tớ gọi điện cho Bạc Mộ Niên đón cậu về nhé.”
Hàn Mỹ Hân trừng cô: “Tớ không nhớ anh ta.”
“Tớ thật sự không có chuyện gì, đã chống đỡ qua năm năm, nếu suy sụp thì đã sụp từ lâu rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Về di, cậu cứ lăn qua lăn lại như vậy, tớ cũng ngủ không ngon.” Tống Hân Nghiên nói.
Hàn Mỹ Hân ngồi dậy, vò tóc, màn hình điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng lên. Cô ấy cầm lên xem, là Bạc Mộ Niên gọi tới. Cô ấy lúng túng đứng dậy, đi ra phòng ngủ: “Giờ đã muộn như vậy, anh gọi có chuyện gì không?”
“Xuống đây.” Giọng nói của Bạc Mộ Niên lạnh lẽo như tiết trời đầu xuân.
Hàn Mỹ Hân ra phòng khách, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dưới ánh đèn đường mờ vàng. Cô ấy sĩ diện cãi lại: “Tôi ngủ rồi.”
“Ngủ còn đứng trong phòng khách?” Bạc Mộ Niên giống như có thể nhìn xuyên tường, biết rõ cô ấy đang làm gì.
“...” Hàn Mỹ Hân cúp điện thoại, trở về phòng ngủ nói với Tống Hân Nghiên một tiếng, sau đó mặc thêm áo khoác đi xuống lầu.
Hiện tại đã gần mười một giờ, đối với Bạc Mộ Niên ngủ sớm mà nói, xuất hiện dưới lầu Kim Vực Lam Loan đã là chuyện hiếm lạ. Anh ta đứng thẳng ở đó, giống như một gốc tùng cứng cáp mạnh mẽ, gió quật không ngã.
Hàn Mỹ Hân đẩy cửa bước ra, nhìn thấy Bạc Mộ Niên, tim cô ấy khẽ nhảy lên, nhăn nhó hỏi: “Sao anh lại tới đây? Không phải tôi đã gọi điện bảo tối nay không về rồi à?”
Đôi mắt đen láy của Bạc Mộ Niên bình tĩnh nhìn dáng vẻ nhăn mày nhăn mặt của cô ấy: “Em nghĩ tôi nhớ em hả?”
Tim Hàn Mỹ Hân đập rộn lên, muộn như vậy anh ta còn tới tìm cô ấy, không phải do nhớ à? Xem ra đêm nay không chỉ có mình cô ấy ngủ không yên, anh ta cũng thế, cô ấy không ở bên cạnh, anh ta thao thức khó ngủ lắm nhỉ?
“Nghĩ hay lắm.” Câu kế tiếp của Bạc Mộ Niên trực tiếp đá cô ấy xuống vực sâu. Sắc mặt Hàn Mỹ Hân cứng đờ, cắn răng, xoay người rời đi: “Vậy tôi về ngủ.”
Vừa mới đi một bước đã bị Bạc Mộ Niên níu lại, anh ta dùng sức, kéo cô ấy vào trong lòng. Mùi sữa tắm thơm ngát trên người Hàn Mỹ Hân xông vào mũi, khiến trong lòng rộn rạo, anh ta kiềm chế, hỏi: “Tống Hân Nghiên có nói gì với em không?”