“Đương nhiên, sẽ không thiếu phần của cô, vậy giờ tôi mượn chồng cô nhé.” Đổng Nghi Tuyền vừa cười vừa cầm tay Tống Chấn Nghiệp, đặt ly rượu trong tay anh lên khay của người phục vụ, sau đó cũng lấy ly rượu của Tống Chấn Nghiệp đặt lại lên khay, lôi kéo tay ông ta dắt vào sân nhảy.
Những bước nhảy của điệu Waltz uyển chuyển đến rung động lòng người, Đổng Nghi Tuyền lắc lư theo điệu nhạc cùng Tống Chấn Nghiệp, Tống Chấn Nghiệp nhìn bà ta, nói: “Em không có thay đổi.”
Đổng Nghi Tuyền cười nói: “Tôi có thể coi như anh đang khen tôi sao?” Thấy Tống Chấn Nghiệp không nói lời nào, bà ta tiếp tục nói: “Anh thay đổi, già hơn rồi, gần đây nhà họ Tống khá vất vả đúng không?”
Trong lòng Tống Chấn Nghiệp chấn động, bà ấy còn đang quan tâm đến ông ta, còn chú ý đến nhà họ Tống ư? “Tuyền Tuyền...”
“Đừng gọi tôi như vậy, coi chừng Lưu San ghen đấy nha, anh xem ánh mắt của bà ấy đi, giống như sắp ăn thịt tôi luôn vậy, tôi sợ quá đi.” Miệng nói sợ những biểu tình một chút ý sợ cũng không có, ngược lại còn rất là hưởng thụ.
Trong lòng Tống Chấn Nghiệp không nói rõ được đây là tư vị gì, sự xuất chúng của Đổng Nghi Tuyền càng lộ rõ tinh thần sa sút và sự nhếch nhác của ông ta. Ông ta cũng đã từng nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại, khi đó bà ta sẽ như một chú chim nhỏ rúc vào trong lòng ngực của chồng bà, đi qua trước mặt ông ta, trải qua cuộc sống sinh hoạt bình phàm.
Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, bà sẽ lấy thân phận người phụ nữ quyền lực xuất hiện. Điều này vượt quá dự kiến của ông ta.
“Ôi, muốn cùng ôn chuyện cũ với anh cũng thật khó đấy. Đúng rồi, tôi đã thấy Hân Nghiên, anh giáo dục con bé rất khá, thật ưu tú, đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện.” Đổng Nghi Tuyền nhìn ông ta tiếp tục nói: “Tôi lần này trở về, là muốn nhận con bé về, đưa con bé đi theo sống cùng tôi.”
Không nhắc tới Tống Hân Nghiên còn đỡ, nhắc tới Tống Hân Nghiên rồi, trong lòng Tống Chấn Nghiệp cứ y như bị kim đâm. Năm đó sau khi bà ta ly hôn với ông ta xong, cũng chỉ một mình một thân tự đi Mỹ. Bốn năm sau, mẹ của bà ta dẫn theo một đứa bé lớn ba tuổi tìm tới cửa, nói đó là con gái của ông ta và Đổng Nghi Tuyền. Bởi vì ông cụ ốm nặng không còn nuôi được nữa, lại không liên lạc được với Đổng Nghi Tuyền, cho nên mới đưa cho ông ta.
Lúc ấy ông ta còn mừng rỡ như điên, sau mới biết được, Tổng Hân Nghiên không phải con gái ông ta, không có nửa điểm quan hệ huyết thống với ông ta.
Tống Chấn Nghiệp hừ lạnh nói: “Năm đó em nói không cần là không cần, giờ đây nói
muốn nhận về là nhận về. Đổng Nghi Tuyền, em coi chỗ tôi thành cái gì, viện thu nhận à?”
“Chấn Nghiệp, tôi chỉ là đến thông báo cho anh một tiếng, ngay cả anh có đồng ý hay không thì đó là chuyện của anh. Còn nữa, tôi nhận lại Hân Nghiên là có điều kiện, điều kiện này chính là giúp nhà họ Tống vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này, anh xem coi thế nào?” Năm đó Đổng Nghi Tuyền cũng là bất đắc dĩ phải rời nước, bà ta gửi lại con gái mình cho mẹ mình, sau về nước vẫn luôn tìm kiếm mẹ mình, nhưng mấy ngày trước mới biết được mẹ đã qua đời, mà mẹ lại đưa con gái về nhà họ Tống, cũng chính là Tống Hân Nghiên.
Thế giới này thật là quá nhỏ, người bà ta trăm phương nghìn kế muốn tính kế, cư nhiên là con gái bà.
“Được thôi, chỉ cần em nói cho anh biết năm đó tên gian phu đó là ai, anh lập tức đáp ứng điều kiện của em.” Tống Chấn Nghiệp dừng lại, năm đó bà ta cho ông ta đội nón xanh, còn cùng người đàn ông đó nuôi dưỡng con cái, điều này quả thực là thứ nhục nhã trong đời ông.
Đổng Nghi Tuyền tức giận trừng mắt nhìn ông ta: “Năm đó anh cùng Lưu San vu hại tôi tội bắt cóc, ép tôi phải đi xa tha hương cũng thôi đi, giờ anh còn muốn vụ tội tội trong sạch của tôi sao hả?”
Mấy người trên sàn nhảy đều nhìn bọn họ, Đổng Nghi Tuyền liếc trái liếc phải, cũng biết nơi đây không thể tiếp tục tranh cãi, bà ta nhanh chóng túm Tống Chấn Nghiệp kéo ra ngoài sảnh yến hội. Trong sân trong khách sạn, Đổng Nghi Tuyền nhìn chằm chằm Tống Chấn Nghiệp rồi căm hận lên tiếng: “Tổng Chấn Nghiệp, nếu anh còn là đàn ông, thì hãy đưa bằng chứng ra đây.”
Cho dù đã hơn 20 năm, Tống Chấn Nghiệp vẫn như cũ cảm thấy bị sỉ nhục: “Chứng cứ? Tống Hân Nghiên và anh không có nửa điểm quan hệ huyết thống không tính là chứng cứ ư? Đổng Nghi Tuyền, em không phải là ngủ với quá nhiều người đến nỗi không nhớ rõ đúng không?”
“Tôi... Chuyện này không có khả năng, tôi chỉ có một người đàn ông là anh, Hân Nghiên sao lại không phải là con gái anh chứ?”
“Muốn hỏi thì em phải tự hỏi chính mình đi” Tống Chấn Nghiệp nói xong lập tức xoay người phất tay áo rời đi.