Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Chấn Nghiệp đưa tay vỗ vai cô: “Đứa trẻ ngoan, con là con gái, trong tay cần giữ một chút tiền, bố mẹ không sao, ba sẽ ra ngoài tìm việc kiếm tiền, con đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.  

 

Tống Hân Nghiên nói: “Ba, ba hãy để con được báo hiếu đi.”  

 

“Thật sự không cần đâu, chúng ta đi xuống nhà thôi.” Tống Chấn Nghiệp thu tay, ông xoay người đi ra khỏi phòng sách.  

 

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng tang thương của ông, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ khó tả. Khi đó, Tống Chấn Nghiệp tới uy hiếp cô, cô chỉ ước Tống thị biến mất luôn, nhưng mà hiện tại thấy Tống Chấn Nghiệp như vậy, cô mới phát hiện suy nghĩ lúc trước của mình ác độc thế nào.  

 

 

 

Dù sao, bọn họ cũng là người đã nuôi dưỡng cô trưởng thành. Tuy rằng không cho cô nhiều tình yêu thương, nhưng cũng không hề bạc đãi cô. Nếu như không có bọn họ, có lẽ cô sẽ cô cũng sẽ không gặp được Thẩm Duệ.  

 

Cô cúi đầu nhìn hộp gấm khẽ thở dài, cô đặt hộp gấm vào trong túi xách, sau đó đi ra khỏi phòng.  

 

…  

 

Tống Hân Nghiên xuống dưới nhà, nhìn thấy Đường Diệp Thần đang ngồi trên sofa, cô cau mày, đây là lần đâu tiên cô gặp lại Đường Diệp Thần sau khi ly hôn. Cô cũng không rõ trong lòng mình có cảm giác gì, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, cô cũng không thể bình tĩnh thản nhiên như Tống Nhược Kỳ được.  

 

Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Diệp Thần nhìn qua, thấy Tống Hân Nghiên bước từ trên nhà xuống, ánh mắt anh ta híp lại, nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của cô, một đôi mắt phượng sáng ngời, cả người toát ra hơi thở hút hồn.  

 

Đây là điều mà anh chưa từng thấy ở cô trong năm năm qua.  

 

Ánh mắt anh rất sắc bén, thậm chí còn nhìn thấy cả vết hôn mờ trên xương quai xanh của cô. Anh nhớ tới tối qua, Thẩm Duệ nửa đêm bỏ ra ngoài. Sáng sớm quay về thì trên cổ có thêm một vết cào, hông khó để anh đoán được đêm qua bọn họ đã điên cuồng thế nào.  

 

Nghĩ tới đây, anh ta cười giễu cợt, nhưng lại không cẩn thận kéo căng vết thương trên miệng, gương mặt đẹp trai đau đến mức trở nên dữ tợn.  

 

Tống Hân Nghiên đi tới phòng khách, cô không ngờ lại gặp Đường Diệp Thần ở đây, cô cảm thấy không được như nhiên: “Ba, con…”  

 

“Hân Nghiên, ngồi đi, đúng lúc Diệp Thần cũng tới. Vừa nãy Diệp Thần còn đang bàn bạc với ba, muốn mở một công ty gia đình, mời ba tới làm tổng giám đốc, con cảm thấy thế nào? Tống Chấn Nghiệp vỗ vỗ lên sofa, bảo cô qua đấy ngồi.  

 

Tống Hân Nghiên nhìn vẻ mặt âm u của Đường Diệp Thần, cô ngồi xuống cạnh Tống Chấn Nghiệp, hôm nay cô mặc một chiếc áo phông màu xám và quần đùi bằng vải cotton, buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái cổ cái cổ xinh xắn, mang lại cho người ta một cảm giác thanh xuân.  

 

“Ba, ba nghĩ thế nào mới là quan trọng.”  

 

“Nếu như mở công ty gia đình, hiện tại Bác Dực đã bị Thẩm thị thu mua, Nghiệp Chi Phong là tập đoàn đứng đầu trong ngành, chúng ta e là sẽ không cạnh tranh được với bọn họ, Hân Nghiên, em học chuyên ngành thiết kế, hay là em tới công ty giúp ba.” Đường Diệp Thần đứng dậy, anh cố gắng áp chế căm tức trong lòng, dùng thái độ bàn công việc để nói chuyện với cô.  

 

Tống Hân Nghiên nhìn Tống Nhược Kỳ đang ngồi cạnh anh ta, Tống Nhược Kỳ cũng đang nhìn về phía cô, giống như đang chờ đợi đáp án, cô nói: “Ba, scandal đạo tác phẩm lần trước quá ồn ào, công ty này mới thành lập, nếu bây giờ con tới đó, sợ là sẽ để lại ấn tượng xấu cho khách hàng, được một mất mười. Hay là đợi công ty hoạt động ổn định, ba muốn con qua đó thì con cũng không chối từ.”  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK