Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Gia Trân nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, nước mắt không ngừng chảy dài trên má, Tống Hân Nghiên ngồi xếp bằng đối diện, cô rút khăn giấy lau nước mắt cho cô bé: “Gia Trân, em khóc đi, khóc hết mọi đau đớn buồn phiền trong lòng, khóc xong rồi thì dũng cảm đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước.”  

 

Lệ Gia Trân vùi đầu vào giữa hai cánh tay, giống như một con thú nhỏ bị thương đang khóc.  

 

Tống Hân Nghiên đau lòng nhìn cô, cô hiểu nỗi thống khổ của cô bé, hiểu được những tuyệt vọng đó, bởi vì mấy tháng trước cô cũng đã từng bị phản bội, loại cảm giác này khiến cô sống không bằng chết, chỉ khi trải qua thì mới hiểu rõ, giờ phút này mọi lời nói đều là vô nghĩa, không thể an ủi được những đau khổ mà cô bé phải chịu.  

 

Cô nghiêng người qua, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, giờ phút này yên lặng bầu bạn còn có ích hơn vô số những lời an ủi suông.  

 

Không biết qua bao lâu, Tống Hân Nghiên cảm thấy bả vai hơi nặng, cô quay đầu nhìn, Lệ Gia Trân đã tựa vào vai cô ngủ thiếp đi. Cô thở dài, đặt cô bé nằm xuống giường rồi đắp chăn điều hòa cho cô.  

 

 

 

Cô ngồi bên giường, đưa tay gạt những sợi tóc thấm đẫm nước mắt ra sau tai, cô nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, trong mơ em sẽ không phải buồn nữa.”  

 

...  

 

Trong phòng khách, Thẩm Duệ đang ngồi trên sofa  xem chương trình tạp kỹ, dáng người anh cao lớn, ngồi trên sofa cứ có cảm giác không hợp lắm, trông rất chật hẹp. Thấy cô bước từ trong phòng ra, anh vẫy vẫy tay: “Qua đây.”  

 

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên không tốt lắm, cô chậm rì bước tới, Thẩm Duệ cầm cổ tay cô, kéo cô ngồi trên đùi mình, anh nói: “Con bé thế nào rồi?”  

 

“Không ổn lắm, cứ khóc mãi thôi.” Tống Hân Nghiên ôm lấy cổ anh, vẻ mặt buồn bực không vui, cô tựa đầu lên vai anh, giọng nói mất mát: “Thẩm Duệ, đàn ông đều như vậy sao, ăn trong bát nhìn trong nồi, sau này anh có phải anh cũng làm em đau lòng giống như vậy không?”  

 

Thẩm Duệ ôm cô, anh biết cô lại nhớ tới đoạn thời gian không vui vẻ khi ở bên Đường Diệp Thần, cổ họng anh như một ngọn lửa, khiến toàn thân cực kỳ khó chịu: “Em không có lòng tin với anh như vậy à?”  

 

“Không phải, là thế giới này quá mức hấp dẫn, còn người thứ ba lại cực kỳ hung mãnh.”  

 

Thẩm Duệ ngẩng đầu lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Nghiên Nghiên, em phải tin anh. Chúng ta phải trải qua quá nhiều thăng trầm mới đến được với nhau, em đừng chần chừ hay do dự. Anh chỉ muốn mang lại cho em hạnh phúc.”  

 

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn vào đôi mắt anh, đôi mắt phượng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, anh trao cho cô niềm tin không lay động: “Chúng ta thật sự có thể hạnh phúc sao?”  

 

“Tin anh, nhất định có thể!” Thẩm Duệ khẳng định chắc chắn.  

 

Tống Hân Nghiên lại tựa đầu lên vai anh, cô nói: “Thẩm Duệ, kiếp trước của em nhất định là đã làm nhiều chuyện tốt, nên kiếp này mới gặp được anh.”  

 

“Vậy chuyện tốt anh làm nhất định là nhiều hơn em.” Thẩm Duệ nói, anh cúi đầu hôn lên trán cô, cho dù là đang ôm cô trong lòng nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không chân thực. Thật ra không chỉ có cô mới lo được lo mất, anh cũng vậy. Anh sợ mình không đủ tốt, sợ không giữ được cô ở bên.  

 

Tống Hân Nghiên cười, cô nghĩ, có lẽ là bọn họ thật sự sẽ hạnh phúc.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK