"..." Lệ Gia Trân bị cô ta mỉa mai không nói nên lời, "Tôi chỉ là khuyên cô đừng quá tự tin, xứng hay không xứng, cô nói không tính, đều do anh tự tự quyết định."
"Cô quen Phùng Trinh Trinh sao?" Hạ Doãn Nhi đột nhiên nghĩ đến khả năng này, nếu không vì sao Lệ Gia Trân lại đột nhiên nổi giận.
Lệ Gia Trấn sửng sốt, "Phùng Trình Trinh là ai?"
"Chính là người trong lòng của anh Thẩm Duệ đó, hôm đó anh ấy dẫn cô ta đến ăn cơm cùng bác trai, bác Thẩm nói không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau." Hạ Doãn Nhi nói.
Lệ Gia Trần lau mồ hôi, nói nữa ngày, hai người họ căn bản không cùng một tần số, cô ngượng ngùng nói: "Người đó quả thật là không xứng với anh tự."
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy, cho nên tôi sẽ cố gắng khiến anh Thẩm Duệ yêu tôi." Hạ Doãn Nhi như thể tìm được tri kỷ, hùng hồn nói.
Lệ Gia Trân nhìn cô ta, bỗng nhiên không nói nên lời, Hạ Doãn Nhi vẫn rất đơn thuần, nếu cô ta biết được người anh tự thích thật sự là Tống Hân Nghiên, lại yêu đến chết đi sống lại, không hề có chỗ cho cô ta, liệu cô ta có khóc không?
Khi mọi người trở về nhà, Lệ Gia Trân và Hạ Doãn Nhi vội vàng đứng dậy đón tiếp, sắc mặt ông cụ Thẩm buồn bã, vẫn chưa hết xúc động thương tiếc người vợ đã khuất, sắc mặt của Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ cũng không tốt lắm.
Lệ Gia Trân nhanh chóng bước đến bên cạnh anh ta, Thẩm Ngộ Thụ VỖ VỖ tay cô, tỏ vẻ mình không sao, lúc này Lệ Gia Trân mới yên lòng.
Hạ Doãn Nhi đứng đó, muốn tới gần Thẩm Duệ, lại sợ anh khiến cô ta xấu hổ trước mặt mọi người, chần chờ không dám bước tới. Ông cụ Thẩm nhìn Thẩm Duệ một cái rồi nói với Hạ Doãn Nhi: "Doãn Nhi, đói bụng rồi đúng không, chúng ta đi ăn cơm thôi."
Hạ Doãn Nhi ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt mong đợi nhìn sang Thẩm Duệ một cái, sau đó khoác tay ông cụ Thẩm đi vào phòng ån.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, người hầu lục tục bưng đồ ăn lên, trước mặt Thẩm Duệ là một bát thuốc, là thuốc an thần. Từ năm năm trước, sau khi Thẩm Duệ mất khống chế trong nghi lễ cúng bái, hàng năm cứ đến ngày này, ông cụ Thẩm sẽ dặn nhà bếp chuẩn bị, đêm nay cũng không ngoại lệ.
Hai năm nay, Thẩm Duệ ngày càng biết khắc chế bản thân, căn bản không cần uống thuốc cũng không sao. Anh bưng bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch.
Ông cụ Thẩm thấy anh uống thuốc xong, trong mắt lóe lên, ông ta hài lòng gật đầu rồi nói với mọi người: "Dùng bữa dùng bữa."
Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên cạnh Thẩm Duệ, đối diện anh ta là Đường Diệp Thần, anh ta không hề thích đứa cháu trai cả này chút nào, lúc này thấy trước mặt Đường Diệp Thần cũng có một bát canh, anh ta nói: "Chị dâu cũng thật bất công, cháu trai có canh, còn mọi người lại không có, ai không biết còn tưởng chị đang ngược đãi bọn em đó."
Lệ Gia Trân ngồi bên tay phải Thẩm Ngộ Thụ, thấy anh ta bởi vì một bát canh mà ghen tị, cô đỡ trán, rất cạn lời. Người này chưa bao giờ uống canh hay sao vậy, còn so đo với văn bối.
Vẻ mặt Nhan Tư có chút không ổn, bà ta liếc nhìn bát canh có bỏ thêm thứ khác trước
mặt Đường Diệp Thần, giả bộ hào phóng nói: "Em năm thật biết nói đùa, không phải chỉ là một bát canh thôi sao, chị bảo người hầu mang lên cho em."
Vừa rồi bà ta sợ chuyên canh có bỏ thêm nguyên liệu khác bị lộ, cố ý dặn nhà bếp không cần mang canh lên cho mọi người, cứ mang lên cho Đường Diệp Thần trước, đợi mọi người ngồi vào bàn mới dọn lên. Nhưng bà ta không ngờ Thẩm Ngộ Thụ lại vì một bát canh mà làm khó bà ta.
"Không cần, em uống bát đó." Thẩm Ngộ Thu nhìn chằm chằm bát canh kia không rời mắt.
Nhan Tự tức giận, bà ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta, vừa muốn mở miệng, nhìn thấy hai cặp đôi đang ngồi đối diện, ánh mắt chuyển từ Lệ Gia Trần sang Hạ Doãn Nhi, lại nhìn Đường Diệp Thần bên cạnh, bà ta híp mắt lại, một mưu kế nổi lên trong lòng, bà ta đứng dậy, tự mình bưng canh đến trước mặt Thẩm Ngộ Thụ, "Em năm, là chị dâu không suy nghĩ chu toàn, chị dâu nhận tội với em."
Thẩm Ngộ Thu nhận canh, hào phóng nói: "Em tha thứ cho chị đó." Nói xong anh ta uống một ngụm canh, cười nói: "Ngon quá."
Lệ Gia Trân không nói nên lời, mặt mũi đều bị anh ta làm mất hết.
Nhan Tự nhìn Thẩm Ngộ Thụ uống hết canh, trên mặt xẹt qua một tia hung ác, bà ta ngồi trở lại chỗ của mình, nói: "Ba, vừa rồi con đã dặn người hầu thu dọn phòng khác trên lầu rồi, lầu bốn không có phòng khách, con sắp xếp cho Doãn Nhi ở phòng khách thứ nhất của tầng năm, Gia Trân ở phòng đối diện em năm, cho thấy sắp xếp như vậy có được không?"
Sự sắp xếp của Nhan Tư rất hợp ý của ông cụ Thẩm, ông ta gật đầu, "Con cứ an bài là được rồi."
Ăn cơm xong, cảm xúc ông cụ Thẩm không tốt lắm, ngồi ở phòng khách một lát rồi về phòng, Nhan Tự gọi người hầu đến sắp xếp vấn đề chỗ ở, cố ý thay đổi phòng của Hạ Doãn Nhi và Lệ Gia Trân một chút.
Người hầu là tâm phúc của bà ta, nhận. được từ bà ta không ít lợi, bà ta tin được. Chỉ cần chuyện này làm xong, bà ta chỉ cần ngồi yên đợi hai anh em Thẩm Duệ và Thẩm Ngộ Thụ trở mặt thành thù.