Cứ cái đà này, mọi người sẽ không ai biết đến nhà họ Thẩm có một Đường Khải Hồng và Đường Diệp Thần, bọn họ sẽ chỉ biết đến Thẩm Duệ, bà nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, cho dù là Đường Diệp Thần không lấy được Hạ Doãn Nhi, thì bà cũng không cho phép nước phù sa chảy vào ruộng nhà thằng Tư. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng đến tay nó?
…
Thẩm Duệ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, anh bước tới cúi đầu che khuất tầm nhìn của cô, Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng của cô đã chạm vào môi anh, máu huyết của anh lại bắt đầu sôi sục.
Ánh mắt Thẩm Duệ thâm thúy, anh đặt tay trên lưng sofa, hôn cô sâu hơn.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, tư thế hôn anh có chút khó khăn, gáy cô đau ê ẩm, nhưng rõ ràng là anh không có ý định buông cô ra, cô thật sự chịu không nổi nữa, lăn sang bên trái, ngã xuống sofa giả chết.
Thẩm Duệ bật cười nhìn cô.
Thẩm Duệ bước qua khỏi ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy cô còn đang giả chết, anh vỗ mông cô, cười tủm tỉm: “Vẫn không thở nổi à? Cần anh hô hấp nhân tạo cho em không?”
Mông Tống Hân Nghiên như bị lửa đốt, cô nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng như sắp chảy máu. Cô nhìn chằm chằm anh, lúng túng nói: “Đầu đàn ông, mông phụ nữ đều là nơi không thể sờ loạn.”
Thẩm Duệ mỉm cười liếc cô, hỏi: “Sao anh lại nghe là đầu đàn ông, eo phụ nữ nhỉ?”
“Tôi nói mông thì chính là mông.” Tống Hân Nghiên quát khẽ, anh đừng có cãi.
Thẩm Duệ phì cười: “Vậy anh lỡ sờ loạn rồi, hay là cho em sờ lại nhé?” Nói xong, anh nghiêng đầu qua, tỏ vẻ cho cô xoa đầu đấy.
“...” Tống Hân Nghiên im lặng, cô mới không ngây thơ sờ lại đâu. Cô hừ một tiếng, xoay người đi.
Thẩm Duệ ngẩng đầu, duỗi tay dài kéo cô vào trong lòng. Điều hòa trong phòng bật ở nhiệt độ ấm vừa phải, Tống Hân Nghiên không giãy dụa, yên lặng dựa vào lòng anh. Ánh sáng từ màn hình tivi nhảy nhót, phản xạ lên người bọn họ. Cô cảm thấy tâm trạng vô cùng an bình, giống như bản thân đã tìm được chỗ dựa.
Màn ảnh nhòe đi, ánh mắt cô dần dần trở nên mơ hồ. Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt hầu kết hiện rõ của anh, thỉnh thoảng lại nhúc nhích, đặc biệt khiêu gợi. Lần trước bị anh ôm vào ngực, cô cũng đã nhìn thấy, hiện tại tay ngứa ngáy quá, không nhịn được giơ lên chạm vào hầu kết của anh.
Một giây sau, tay cô đã bị anh nắm lấy, tiếng hít thở của anh đầy nặng nề, trong mắt như phun ra tia lửa, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Anh cất giọng trầm ấm, thoáng qua tia ham muốn: “Dám chơi với lửa à?”
Gương mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, muốn rụt tay về nhưng làm thế nào cũng không được, cô lúng túng hỏi: “Em không có, chỉ đang tự hỏi tại sao nó lại nhúc nhích thôi.”
“Ừng ực”, Thẩm Duệ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào ánh mắt trong veo không có một tia tạp chất của cô, anh cảm giác bản thân luôn nghĩ làm thế nào để ngủ với cô hơi xấu xa. Anh giơ tay đè lên mí mắt cô, dụ dỗ bằng giọng khàn khàn đầy gợi cảm: “Trên người anh còn có một chỗ biết nhúc nhích, em có muốn sờ thử không?”