Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô sẽ không về Bác Dực, nơi đó đã mang lại cho cô quá nhiều thất vọng, cô không muốn trở về nữa.  

 

Cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại, cô bấm nghe, sau đó lại nằm lên giường, giọng nói còn có chút ngái ngủ: “Tôi là Tống Hân Nghiên, xin hỏi ai vậy?”  

 

“Cô Tống, tôi là Liên Mặc, mười giờ sáng nay sẽ mở phiên tòa, cô không quên đó chứ?” Giọng nói trong trẻo của Liên Mặc vang lên, dường như còn mang theo chút ý cười.  

 

Tống Hân Nghiên mở to mắt, cô cầm đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường, bây giờ đã chín rưỡi rồi, cô la lên một tiếng “Ôi mẹ ơi”, sau đó vội vã bò dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, suýt nữa tôi quên mất, tôi sẽ nhanh chóng tới ngay.”  

 

“Không cần vội, tôi đang đợi cô dưới tiểu khu.” Lúc này, giọng nói của anh không che giấu được ý cười, cho dù là không thấy tận mắt, nhưng anh cũng có thể đoán được bây giờ cô đang luống cuống chạy vào nhà toilet.  

 

Tống Hân Nghiên cúp máy, cô vò đầu bứt tóc, mấy hôm nay cô sống như người say rượu, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng như vậy. Cô xông tới cạnh tủ quần áo, cầm quần áo chạy vào trong nhà vệ sinh.  

 

Rửa mặt xong xuôi đi xuống dưới nhà đã là hai mươi phút sau, Tống Hân Nghiên mở cửa xe, cô khom lưng ngồi vào trong, ngại ngùng xin lỗi Liên Mặc: “Luật sư Liêm, xin lỗi để anh đợi lâu rồi.”  

 

Liên Mặc đưa bữa sáng cho cô: “Tôi tiện đường nên mang bữa sáng tới cho cô, cô ăn đi.”  

 

Tống Hân Nghiên cảm ơn, rồi nhận lấy đồ ăn sáng. Cô không ngờ Liên Mặc lại biết quan tâm như vậy, ngay cả chuyện cô chưa ăn sáng mà anh cũng biết.  

 

Liên Mặc khởi động xe chạy tới tòa án, rất nhanh đã tới nơi. Tống Hân Nghiên mở cửa xe bước xuống, cô nhìn thấy Đường Diệp Thần và luật sư trưởng của tập đoàn Khải Hồng đang đứng cùng nhau. Bước chân cô khẽ dừng một chút, sau đó ung dung đi vào trong tòa án.  

 

Lúc đi ngang qua Đường Diệp Thần, anh ta nhanh chóng nắm cổ tay cô lại, nhìn gò má dịu dàng của cô: “Hân Nghiên, nhất định phải ly hôn sao?”  

 

Tống Hân Nghiên không nhìn anh ta, cô lạnh nhạt hất tay ra, đi thẳng về phía tòa án. Đường Diệp Thần cúi đầu nhìn cánh tay đang rơi vào khoảng không của mình, anh siết chặt thành quyền, Hân Nghiên, anh đã nói rồi, anh không cho phép em bước ra khỏi cuộc sống của anh, cho dù là hành hạ nhau, anh cũng không bao giờ để cô tự do.  

 

Trong phòng xử án, không có bồi thẩm đoàn và quan sát viên như các tù nhân bị thẩm vấn, mà chỉ có thẩm phán, luật sư và nguyên đơn. Thẩm phán là học trò cưng của Hạ Phong, ông ta đã sớm dặn trước. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì vụ này không được phép xử ly hôn.  

 

Thẩm phán nhìn hai đương sự rồi nói: “Vụ kiện chính thức bắt đầu, nguyên cáo có gì muốn nói không?”  

 

Tống Hân Nghiên đứng dậy, cô cúi đầu chào thẩm phán, sau đó nhìn về phía Đường Diệp Thần: “Kính thưa thẩm phán, những gì tôi muốn nói đều đã viết trên đơn kiện, tôi chỉ muốn ly hôn!”  

 

“Bị cáo, cậu có gì muốn nói không?”  

 

Đường Diệp Thần đứng dậy, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tống Hân Nghiên, anh nói: “Thưa thẩm phán, tôi không cách nào bác bỏ được những chuyện đã xảy ra, trong thời gian này tôi vẫn luôn kiểm điểm về những sai lầm mình phạm phải, tôi thật sự rất hối hận. Tôi rất yêu cô ấy, tôi có thể hy sinh cả tính mạng mình vì cô ấy. Người ta thường nói, ‘Thà phá đi mười ngôi chùa còn hơn phá bỏ một cuộc hôn nhân’, hy vọng ngài thẩm phán nhìn thấy lòng chân thành ăn năn hối lỗi của tôi, mà cho chúng tôi thêm một cơ hội.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK