“...” Tống Hân Nghiên không nói gì đến cực điểm, cô nhìn lưng anh, phía trên có chút dấu vết nhạt nhẽo, đó là khi ở thành phố C, dấu vết cô in trên người anh, trừ cái đó ra thì không còn dấu vết nào khác.
Cô bĩu môi: “Nói không chừng anh rất dịu dàng với cô ấy.”
“Tống Hân Nghiên, em không vu khống anh ngoại tình thì em không sống nổi có phải không?” Thẩm Duệ tức giận đến mức não bộ co rút, anh nắm cằm cô, tức giận phun lên mặt cô, ánh mắt sắc bén bức bách cô, anh nói: “Được, những thứ này vẫn không thể làm em hài lòng, vậy anh sẽ làm cho đến khi em hài lòng mới thôi.”
Anh nói xong, đôi môi mỏng đè xuống, ấn lấy môi cô dùng sức hôn lên. Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hai tay cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt tay đè lên đỉnh đầu, nụ hôn của anh càng ngày càng nồng nhiệt, cô giống như một chiếc thuyền biển trên biển, bị nước biển mênh mông đánh trúng, gần như muốn ngập đầu.
Thẩm Duệ dùng hành động thực tế chứng minh tối hôm qua anh không có phụ nữ, đến cuối cùng, Tống Hân Nghiên liều mạng cầu xin anh buông tha cho cô, anh nghe được giọng cầu xin tha thứ của cô, chẳng những không bỏ qua cho cô, ngược lại còn hưng phấn hơn, lần lượt xâm chiếm cô, ăn đến tận xương tuỷ mà không biết mệt mỏi.
Tống Hân Nghiên cuối cùng hiểu được, không thể trêu chọc vào người đàn ông đang đầy bụng tức giận, cô bị anh bẻ thành vô số tư thế mà cô không thể tưởng tượng ra, để anh nhấm nháp, đến cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, hoàn toàn ngất xỉu.
... ...
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, ánh đèn neon của thành phố chiếu vào, cô ngây ngẩn như thể buổi tối hôm nay là Hà Tịch. Trí nhớ cuối cùng của cô chỉ là sự va chạm không biết mệt mỏi của anh.
Cô cử động cơ thể đau nhức, cảm giác người đàn ông phía sau đang tỉnh, một giây sau, cô bị anh xoay người đè lên. Cô chợt mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vui vẻ đến mức khiến ai cũng phải ghen tỵ trong bóng tối, cô hoảng sợ nói: “Không cần...”
Giọng nói của cô còn chưa dứt, đã bị đụng đến tê dại, bên tai truyền đến giọng nói tà tứ của anh “Bảo bối, anh nộp thuế lương thực đầy đủ cho em rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của anh chưa?”
Tống Hân Nghiên tức giận đến không nói nên lời, anh vì chứng minh mình trong sạch mà muốn từ hừng đông đến trời tối, lại từ trời tối đến hừng đông sao? Yêu nghiệt giết người không dùng dao này khiến cô vừa mệt vừa đói đấy?
“Anh đi ra đi, em đói quá.”
“Cái này không phải đang đút cho em sao, lòng ham muốn của em sao lại lớn vậy chứ?” Thẩm Duệ phẩy nhẹ gò má cô, trong giọng nói kèm theo sự chế nhạo, động tác lại không dừng lại.
Giọng Tống Hân Nghiên đứt quãng: “Em... không... muốn... nữa... buông em ra...”
“Không muốn sao? Vậy lần sau gặp phải chuyện như thế này, em có biết phải làm gì không?” Giọng nói Thẩm Duệ khàn khàn, anh ngừng lại, đưa tay nắm cằm cô, nhìn mái tóc bên gò má cô bị mồ hôi làm ướt, làm tăng thêm sự quyến rũ nói không nên lời.
Trong đầu Tống Hân Nghiên trống rỗng, một lúc lâu sau mới tìm được đáp án: “Em sẽ không trốn tránh nữa, em sẽ tìm anh hỏi rõ ràng, sẽ không định tội lung tung, cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay.”
Thẩm Duệ cúi người hôn lên môi cô, vui vẻ nói: “Ngoan quá, nhưng trước tiên phải chịu trừng phạt lần này, mới nhớ lâu được.”
“Thẩm Duệ, anh cút đi, a!”
Thẩm Duệ nói được làm được, anh quấn lấy cô làm cả đêm, mãi đến bình mình mới thả cho cô đi nghỉ ngơi. Nửa đường cô vẫn thút thít ầm ĩ kêu đói kêu mệt, nhưng anh như tâm địa sắt đá, mặc kệ cô cầu xin thế nào anh cũng không buông cô ra.
Anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ đánh cô, mắng không được đánh cũng không, anh nghĩ cũng chỉ có phương pháp duy nhất này mới trừng phạt được cô. Anh phải làm cho cô nhớ kỹ, không tin tưởng anh sẽ có hậu quả thế nào.