Ông cụ Thẩm nhìn chằm chằm anh ta, vẻ mặt của anh ta như mưa non sắp tới, giống như chỉ cần ông ta trả lời là đúng, anh ta sẽ hủy thiên diệt địa. Ông ta luôn ngăn cản Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ở bên nhau, chẳng phải là lo lắng hai chú cháu sẽ trở mặt thành thù sao?
Nhưng vừa rồi, cuộc đối thoại của bọn họ lại bị anh ta nghe hết, ông ta cắn răng, nói lời nói dối đầu tiên trong đời: “Không phải, năm năm trước chú Tư và Tống Hân Nghiên không có bất kỳ mối liên quan nào.”
Đường Diệp Thần nhìn chằm chằm ông cụ Thẩm thật sâu, ánh mắt kia dường như muốn nhìn thấu ông ta, mãi đến khi ông cụ Thẩm không vui nhíu mày, anh ta mới thu hồi ánh mắt, anh ta nói: “Ông nội, cháu biết ông chưa bao giờ nói dối, cháu tin tưởng ông, vậy cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa.”
Ông cụ Thẩm nặng nề thở phào nhẹ nhõm, thấy anh ta xoay người, ông ta vội vàng nói: “Diệp Thần, từ bỏ Tống Hân Nghiên đi.”
“Chuyện này ông nội không cần quan tâm, năm năm trước nếu không phải ông và ba mẹ cháu hợp lại phản đối, có lẽ con cháu và Hân Nghiên đã có thể chơi thục xì dầu rồi. Thứ mà năm đó cháu làm mất, cháu nhất định sẽ tìm về.” Đường Diệp Thần nói xong thì bước nhanh rời đi.
Ông cụ Thẩm đứng ở giữa phòng sách, huyệt thái dương của ông ta đột nhiên nhảy dựng lên, luôn cảm giác có chuyện gì không tốt sắp đến.
Đường Diệp Thần rời khỏi phòng sách, anh ta bước nhanh xuống lầu, cho đến khi đi ra khỏi biệt thự, anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại: “Điều tra cho tôi năm năm trước ngày đầu tiên tôi kết hôn, chú Tư tôi đã đi qua những nơi nào, bất kỳ một nơi nào cũng không được bỏ sót, tôi muốn biết toàn bộ.”
Cúp điện thoại, ngực anh ta đau đến sắp nổ tung, năm năm trước, người hủy hoại hôn nhân của Hân Nghiên lại là Thẩm Duệ, ha ha, đây là trò đùa hài hước nhất mà anh ta từng nghe qua trên đời này.
Nhan Tư từ trong biệt thự đuổi theo, bà ta túm lấy Đường Diệp Thần, giận dữ nói: “Diệp Thần, con vừa trở về lại đi đâu? Con nói xem, gần đây con sống ở nhà được mấy lần?”
Vẻ mặt Đường Diệp Thần mệt mỏi, anh ta rũ mắt nhìn chằm chằm mẹ mình, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ, chuyện năm năm trước Hân Nghiên bị người ta cưỡng hiếp, mẹ biết được bao nhiêu?”
“Cái gì mà cưỡng hiếp? Con đang nói cái quái gì vậy?” Nhan Tư nhíu mày.
Đường Diệp Thần lắc đầu, anh ta rút tay về: “Không có gì, con chỉ hỏi thử xem mẹ có biết hay không thôi, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, con còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, mẹ đi vào đi.”
Nhan Tư cảm thấy vô cùng kỳ quái, bà ta nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, luôn cảm thấy anh ta đã thay đổi, nhưng rốt cuộc đã thay đổi ở đâu thì bà ta lại không thể nói ra. Chính là cảm giác đứa con trai sáng suốt trước kia của bà đã không thể trở về nữa.
… …
Thẩm Duệ ngồi trên sô pha hồi lâu, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này, mấy câu ngắn ngủi này đẩy hy vọng xa vời trong lòng anh vào địa ngục vô tận. Bất luận anh có tẩy trắng thế nào, cũng không thể thay đổi sự thật là anh là một kẻ hiếp dâm.
Anh thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu để cô biết chuyện xảy ra năm năm trước, cô sẽ đối xử với anh thế nào đây? Khi tình cảm trong mắt cô biến thành sự oán hận và khinh miệt kéo dài không dứt, bọn họ còn có thể ở bên cạnh nhau không?