Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Không cần khách sáo với tôi, đúng rồi, Mỹ Hân đã nói với cô thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến thứ Sáu tuần sau chưa?” Đôi mắt nóng bỏng của Liên Mặc lặng lẽ nhìn cô, không có vẻ sắc bén như ở tòa án, ngược lại có thêm một chút dịu dàng.  

 

“Đã nói rồi, anh ta vì tôi mà bị thương, trì hoãn thời gian mở phiên tòa cũng là đương nhiên.” Tống Hân Nghiên gật đầu, cho dù thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến khi nào, quyết tâm ly hôn của cô cũng sẽ không thay đổi.  

 

Năm năm chờ đợi, cô không quan tâm đến việc chờ thêm mấy ngày nữa.  

 

“Ừm.”

 

Bầu không khí trong phòng khách lại yên lặng, Tống Hân Nghiên có vài phần xấu hổ, cô chỉ vào phòng bếp và nói: “Anh ngồi đi, tôi vào phòng bếp xem Mỹ Hân có gì cần giúp đỡ không.”  

 

Nói xong, cô đi thẳng vào nhà bếp.  

 

Hàn Mỹ Hân đang ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào, cô ấy cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Hân Nghiên, tớ cố ý không đi ra ngoài chính là muốn để không gian riêng cho hai người nói chuyện tình cảm, sao cậu lại chạy vào đây?”  

 

Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô ấy và nói: “Mỹ Hân, tớ đã nói không được thắt sợi tơ hồng lung tung rồi, thật xấu hổ.”  

 

“Chuyện này có sao đâu, đàn anh Liên Mặc cũng có ý với cậu, nếu không anh ấy cũng sẽ không tìm tới cửa. Hân Nghiên, hay là anh nghĩ thử về chuyện này đi?” Hàn Mỹ Hân hy vọng Tống Hân Nghiên hạnh phúc, cuộc đời của cô đã quá khổ sở rồi, cần một người đàn ông yêu cô che chở cho cô cả đời.  

 

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Mỹ Hân, sau này đừng như vậy nữa, tớ và luật sư Liên không thể nào đâu, làm bạn bè còn có thể, làm người yêu không thích hợp lắm.”  

 

“Được rồi.” Hàn Mỹ Hân gật đầu, cô ấy biết tính tình của Hân Nghiên, một khi cô nói không thích hợp thì sẽ không miễn cưỡng nữa, nhưng đàn anh Liên Mặc thật sự rất tốt mà, bộ dạng đẹp trai, tương lai cũng sáng lạn, thật là đáng tiếc.  

 

Tống Hân Nghiên bưng món ăn Hàn Mỹ Hân nấu lên bàn, sau đó gọi Liên Mặc đang xem chương trình pháp luật ở bên kia tới rửa tay ăn cơm. Trên bàn cơm, Hàn Mỹ Hân vẫn líu ríu nói chuyện, thảo luận với Liên Mặc về nội dung bào chữa cho vụ án.  

 

Tống Hân Nghiên yên lặng ăn cơm, nghe Liên Mặc lúc nói một câu đều chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, quan điểm vô cùng sắc bén, khó trách Hàn Mỹ Hân ngưỡng mộ anh ta như vậy, cũng không phải vô lý.  

 

Sau khi ăn cơm xong, Liên Mặc nhìn thời gian không còn sớm nữa, cũng không ở lại lâu, anh ta nói: “Mỹ Hân, cô Tống, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.”  

 

Tống Hân Nghiên tranh nói trước khi Hàn Mỹ Hân nói chuyện, cô nói: “Luật sư Liên, để Mỹ Hân tiễn anh xuống đi, đúng lúc cô ấy cũng phải về nhà.” Nói xong, cô cầm lấy túi xách Hàn Mỹ Hân đặt trên sô pha và nhét vào trong ngực cô ấy.  

 

Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Liên Mặc xẹt qua một nụ cười rõ ràng, anh ta gật đầu, nói: “Hôm nay cô bị dọa sợ rồi, đi ngủ sớm đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”  

 

Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hân Nghiên, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, để tớ tiễn đàn anh xuống.”  

 

Tống Hân Nghiên tiễn hai người đi, rồi xoay người đứng trong phòng khách trống rỗng, sự náo nhiệt vừa rồi so sánh với sự yên tĩnh hiện tại, trong lòng cô trống rỗng đến đáng sợ. Hai ngày nay, Thẩm Duệ cương quyết ngủ lại nhà cô, cô cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, bây giờ anh không tới, cô mới phát hiện căn nhà này yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK