Thẩm Duệ nhìn cô bỗng dưng bày ra bộ dáng tự trách, anh không quan tâm lắm nói: “Chỉ là vết thương ngoài da một chút thôi, không sao cả, đừng tự trách, không liên quan tới em.”
Anh càng là qua loa nhẹ nhàng, cô lại càng khổ sở. Khi nhìn thấy một hiệu thuốc trước mặt thì vội bảo anh dừng lại, Thẩm Duệ dừng xe ở bên đường, cô mở cửa xuống xe, chạy như bay vào hiệu thuốc, chỉ chốc lát sau đã quay lại cùng với một túi thuốc trên tay.
Thẩm Duệ nhìn lướt qua thuốc cô mua, khởi động lại xe lần nữa, chạy về Như Uyển.
Nửa giờ sau, xe đã đậu trong ga ra Như Uyển, Thẩm Duệ nắm tay cô đi vào biệt thự. Vừa bước vào cửa, một nụ hôn nóng bỏng của anh đã rơi xuống, Tống Hân Nghiên không kịp né tránh, đã bị anh mạnh mẽ hôn tới.
Tình hình có chút mất kiểm soát, cô còn nhớ vết thương trên trán anh nên khi tay anh càng ngày càng đưa tới gần chỗ nguy hiểm, cô thở hổn hển đẩy anh ra: “Thẩm Duệ, để em bôi thuốc cho anh trước đi.”
“Một tí nữa lên rồi bôi, bây giờ để anh hôn em trước đã.” Thẩm Duệ cúi người muốn hôn lên môi cô lần nữa, hai cánh môi của cô y như đóa hoa anh túc đẹp nhất khiến anh hôn đến. nghiện.
Tống Hân Nghiên kiên quyết lắc đầu: “Không cho, bôi thuốc trước.”
Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô vài giây, thỏa hiệp. Anh đưa tay bế cô ra khỏi tủ giày, trực tiếp bế cô vào phòng khách, đặt cô lên số pha.
Tống Hân Nghiên mở lọ thuốc ra, dùng tăm bông nhúng tí nước thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán, xung quanh.
miệng vết thương đã sưng đỏ một mảnh. Cô thấy anh nhíu mày thì vội thả nhẹ động tác lại, lo lắng hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Thẩm Duệ kéo cô ngồi trong lòng ngực mình, hai tay ôm eo cô, t trên trán chợt thấy mát lạnh, ngẩng đầu liền thấy cô đang phồng miệng thổi lên, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Thậm chí, đôi khi anh còn tự hỏi tại sao chỉ cần cô ở bên, anh lại dễ dàng hài lòng như vậy. Cô làm bữa sáng cho anh, mua cho anh những bộ quần áo bên người, bôi thuốc vào vết thương cho anh, đều là những điều bình thường và giản dị nhưng lại lấp đầy cả trái tim anh.
Tổng Hân Nghiên bôi thuốc cho anh xong thì mới phát hiện mình cư nhiên đang ngồi trên đùi anh, mặt đẹp đỏ lên, lúc đang chuẩn bị đi xuống thì bị nụ hôn ngọt ngào của Thẩm Duệ rơi xuống như mưa. Hô hấp của cô bị tước đoạt, cả người đều bị chìm đắm trong nụ hôn tuyệt đẹp này.
Ánh chiều tà buổi hoàng hôn chiếu xuống trước cửa sổ, trong phòng khách, hai người đang thân mật ôm hôn nhau, tình cảnh dần dần không kiểm soát được.
Bỗng nhiên, một tiếng “ỤC ục” vang lên phá hỏng bầu không khí, Thẩm Duệ từ trước ngực cô ngẩng đầu lên, nhìn hai má cô đỏ bừng thì tức khắc bật cười. Tống Hân Nghiên che đôi mắt đi, hôm nay cô làm chuyện gì cũng mất mặt, cô nói: “Thẩm Duệ, anh không cần quan tâm đến em, cứ tiếp tục đi.”
Thẩm Duệ nằm trên ngực cô buồn cười, anh nói đùa: “Anh biết em không chờ được nữa mà muốn chiếm được anh, nhưng vẫn nên đợi chúng ta ăn no bụng lại tiếp tục nha. Anh hy vọng lần đầu tiên giữa chúng ta phải thật tốt đẹp, không có âm thanh không hài hòa vang lên.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên đỏ đến độ sắp nặn ra máu, cô vừa lo lắng vừa xấu hổ, duỗi tay đẩy anh ra, ngồi dậy mặc quần áo. Những chiếc cúc ẩn trên áo ngực đã bị anh cởi ra, cô đưa tay ra sau để cài lại móc áo, những ngón tay run rẩy đến mức không thể gài được, mồ hôi nhễ nhại đầy đầu.
Thấy anh cứ cười như không cười nhìn chằm chằm mình, cô càng cảm giác bản thân chẳng ra làm sao, tức giận nói: “Thẩm Duệ, anh cởi ra thì phải tới giải quyết hậu quả cho tốt chứ.”
“Rất vui lòng.” Thẩm Duệ lại cười nói, luồn tay qua nách cô, ôm cô vào lòng mình, đặt đầu lên vai cô, dùng bàn tay to cầm chiếc cúc áo ẩn trong tay cô rồi gài lên cho cô. Sau khi gài xong, anh hôn lên vai cô, cầm áo sơ mi của mình mặc vào cho cô.
Anh cực kỳ thích cảm giác nhìn cô mặc áo sơ mi của anh, nó luôn khiến anh cảm thấy máu nóng sôi trào. Từng viên cúc áo được anh gài chặt chẽ, mỗi khi nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của như chiếc đèn lồng đỏ thẫm vào tân niên, anh rất vui. Anh cuối cùng cũng hiểu được, vì sao cô dâu Hàn Quốc khi tiến hành hôn lễ truyền thống thì phải dán hai miếng giấy hồng lên má, thật sự rất đẹp. Trong lòng anh khẽ rung động, môi mỏng áp trên mặt cô: “Nghiên Nghiên, chia sẻ những điều riêng tư nhất với nhau là việc rất tuyệt vời, em đừng xấu hổ.”
Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch. thình thịch loạn xạ, làm sao cô có thể bình tĩnh được nữa? Thấy ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm mình, cô đẩy đẩy anh, nói: “Em đói bụng”.
Thẩm Duệ xoa xoa gương mặt cô: “Anh đi nấu cơm ngay đây.”
Tống Hân Nghiên thấy anh để trần đi vào phòng bếp, cô vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này có vẻ thích phô trương. Lần trước ở chung cư của cô, anh chỉ mặc có một cái quần lót hình viên đạn đi qua đi lại trong phòng. Anh không phải giám đốc à, sao lại cũng có một mặt trẻ con đáng yêu như vậy?