Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Tống Hân Nghiên nhìn xuống tấm thẻ đen trong lòng bàn tay của mình. Tấm thẻ đen có kết cấu rất tốt và thể hiện danh tính của chủ nhân, cô nói: “Em muốn tự lực cánh sinh.” Thấy anh nhíu mày không hài lòng, cô lại nói: “Tôi nhận thẻ đen, em sẽ tiêu xài thật cẩn thận và tiết kiệm.”  

 

Thẩm Duệ vò rối mái tóc của mình: “Tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu em cứ tiêu xài thỏa thích, vì mấy năm nay không có ai tiêu tiền cho anh kiếm nên anh không còn hứng thú với việc kiếm tiền tiền nữa rồi đây này.”  

 

“...”  

 

Tống Hân Nghiên cất tấm thẻ đi, cô nói: “Em vẫn muốn ra ngoài tìm việc.”  

 

“Nếu đã như vậy thì em tới Thẩm thị làm đi, Thẩm thị vừa mua lại Bạc thị, cần gấp một nhà thiết kế nội thất có kinh nghiệm. Em có nhớ ngôi biệt thự số 10 đã từng mở cửa cạnh tranh trước đây không? Sau khi em nghỉ việc, việc thiết kế nội thất cho ngôi biện thức đó vẫn chưa được khởi động, nếu em cảm thấy nhàm chán, hãy thiết kế bản vẽ của biệt thự trước.” Thẩm Duệ nói, anh hiểu ý định muốn ra ngoài làm việc của cô, cô chỉ là không quen dựa dẫm vào ai, cũng không. muốn phụ thuộc vào ai.   

 

“Thật sao?” Tống Hân Nghiên luôn cảm thấy đáng tiếc vì không thể tham gia thiết kế nội thất cho biệt thự số 10. Khi Nghiêm Thành đưa cô đến thăm dinh thự thứ mười, cô đã có ấn tượng đặc biệt về dinh thự thứ mười, luôn có một lý niệm thiết kế trong tâm trí cô. Chỉ là sau khi scandal đạo bản vẽ nổ ra, cô đã rút lui khỏi cuộc thi, sau cùng, cô rất hối hận vì đã không thể tự mình thiết kế trang trí cho dinh thự thứ mười.   

 

“Ừ, bây giờ em vui chưa?” Thẩm Duệ nhìn cô hỏi.  

 

Tống Hân Nghiên vui vẻ gật đầu: “Vâng, cuối cùng thì em cũng tìm được việc để làm rồi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài."  

 

Thẩm Duệ thấy cô nghịch ngợm lè lưỡi, trái tim anh rung động, anh đột nhiên đẩy cô lên giường, lăn qua đè cô dưới thân, thở gấp: "Giờ hãy để anh xem biểu hiện của em thế nào đi.”  

 

Tống Hân Nghiên hét ầm lên, Thẩm Duệ cúi người xuống, còn chưa kịp hôn cô thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh dừng lại, hôn cô thêm một lần nữa. Tống Hân Nghiên giật lấy điện thoại, nhìn thấy chữ Nghiêm Thành nhấp nháy, cô nhanh chóng nói: “Là Nghiêm Thành, anh mau nghe đi.”  

 

Thẩm Duệ thất bại trừng mắt nhìn cô, thấy cô đã kết nối điện thoại, nên anh đành phải nhấc nó lên, nói với vẻ không vui: “Có chuyện gì vậy?”  

 

“Tổng giám đốc Thẩm, dự án cải tạo nhà ở thành phố C xuất hiện bê bối về nồng độ formaldehyde và benzen quá mức, hiện chủ sở hữu đang yêu cầu dọn đi.”

 

Tống Hân Nghiên thấy anh xoay người ra khỏi giường với vẻ mặt nghiêm trọng, cô vội vàng bò dậy, quỳ gối trên giường hỏi anh: “Thẩm Duệ, đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”  

 

Thẩm Duệ vươn ngón trỏ để lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng, Tống Hân Nghiên  nhanh chóng im bặt. Thấy anh bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt nghiêm túc, cô vội vàng bước xuống giường cùng anh đi ra ngoài.   

 

Trước cửa sổ kính trong suốt sát đất trong phòng khách, Thẩm Duệ đút một tay vào túi quần, bình tĩnh phân chia công việc rất đâu vào đấy: “Điều động những người liên quan đến khủng hoảng này tổ chức một cuộc họp báo, công khai xin lỗi các chủ sở hữu về vấn đề này và hứa với các chủ sở hữu rằng chúng ta sẽ xử lý sớm nhất có thể, mong họ cứ yên tâm. Còn nữa, lập tức thông báo cho các cấp cao có một cuộc họp khẩn cấp lúc mười giờ, chuẩn bị chuyến bay cho tôi lúc ba giờ chiều, tôi sẽ đích thân bay đến thành phố C để tìm hiểu chi tiết.”  

 

Thẩm Duệ cúp điện thoại, quay người lại thì thấy Tống Hân Nghiên đang ghé đầu bên vách tường trộm nhìn. Vốn dĩ tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, lông mày nhíu lại của anh chợt giãn ra. Anh đứng đó, ngoắc tay về phía cô: “Lại đây.”  

 

Ngay khi Tống Hân Nghiên định bước tới, cô chợt nhận ra rằng mình quá dễ mắc bẫy. Cô khoanh tay lại, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Để làm gì?”   

 

Thẩm Duệ “chậc” một tiếng, xụ mặt nói: “Kêu em tới thì cứ tới đi, nghĩ vớ vẩn gì không biết nữa?” Rõ ràng là tò mò về những gì đã xảy ra mà cô còn cố tình giả vờ. Sau khi phát sinh quan hệ với nhau, anh thấy cô ngày càng ít sợ anh hơn.  



Tống Hân Nghiên chậm rãi bước tới, vừa mới tiến sát đến gần anh, anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo thật mạnh. Sau một trận choáng váng, lưng cô tựa vào kính cửa sổ cao đến trần nhà, thân thể áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh hơi tối sầm lại, cô thận trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK