Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn cô, Tống Nhược Kỳ thấy thế, cô cười nói: “Sao nào? Cảm thấy chị không giống người có thể nói ra mấy lời này sao?”  

 

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải.”  

 

Hai người nói chuyện một lúc, Tống Chấn Nghiệp mới bước từ trên nhà xuống, cởi bỏ vầng sáng của một vị tổng tài, ông mặc trên người một chiếc áo POLO, trông rất có dáng vẻ của một người ba nhân hậu.  

 

Tống Hân Nghiên đứng dậy, gọi ông một tiếng “Ba”.  

 

Tống Chấn Nghiệp vội vàng xua tay: “Ngồi đi, ngồi đi, người nhà với nhau không cần khách khí như vậy. Ba nghe nói con tới Giang Ninh học, sống ở bên đó thế nào?”  

 

“Cũng tốt.” Tống Hân Nghiên trả lời ngắn gọn.  

 

Ba người ngồi với nhau một lúc, Tống Chấn Nghiệp nói: “Hôm nay ba thu dọn đồ đạc mới nhìn thấy đồ trang sức bà ngoại con để lại cho con, chớp mắt một cái đã hơn 20 năm rồi, suýt chút nữa thì ba cũng quên mất đưa cho con.”  

 

Tống Hân Nghiên nghe vậy, ánh mắt của cô nhìn về đống hành lý đã được đóng gói cẩn thận trong phòng sách: “Ba, mọi người định chuyển nhà sao?”  

 

“Đúng thế, Tống thị phá sản rồi, căn nhà này cũng bị ngân hàng mang ra đấu giá. Ba nhờ quan hệ tìm được một căn hộ cho thuê giá rẻ được chính phủ trợ cấp. Chúng ta chuyển tới đó trước, sau đó sẽ ra ngoài tìm việc làm.”  

 

“Ba…” Tống Hân Nghiên nghe vậy, trong lòng có chút tự trách: “Xin lỗi, con…”  

 

“Hân Nghiên, không phải lỗi của con, là ba quản lý không tốt,  ngày hôm đó ba nói với con những lời là do nóng giận, con đừng để ở trong lòng.” Tống Chấn Nghiệp nói, có những khi mất đi tất cả thì mới nhận ra, tình cảm gia đình là thứ đáng quý.  

 

“Hộp trang sức bà ngoại để lại cho con đang ở phòng sách tên tầng, con theo ba lên đó lấy đi.” Tống Chấn Nghiệp đứng dậy, xoay người đi lên.  

 

Tống Hân Nghiên vội vàng đi theo ông, bước vào phòng sách, Tống Chấn Nghiệp đưa hộp trang sức cho cô: “Hân Nghiên, con mở ra xem đi.”  

 

Tống Hân Nghiên nhận lấy chiếc hộp màu đỏ thắm, khóa bên trên đã rỉ sét loang lổ, chứng tỏ cái hộp này đã có từ rất lâu. Cô mở hộp ra, bên trong có một vài bức ảnh, cô lấy ra, có thứ gì đó rơi ra khỏi hộp, lăn trên thảm.  

 

Cô ngồi xổm xuống nhặt lên, bông lưu ly trên tay cô tỏa ra ánh sáng chói mắt.  

 

 

Tống Hân Nghiên đứng dậy, cô nhìn bông lưu ly trong tay: “Đồng tâm kết đẹp quá, bà ngoại nhất đinh phải là một người rất khéo tay.” Cô cất chuỗi lưu ly lại vào trong hộp, càng nhìn càng thích.  

 

Tống Chấn Nghiệp nhìn chằm chằm bông lưu ly, ánh mắt ông sáng lên, ông nói: “Năm đó bà ngoại đưa con tới nhà họ Tống, bà đã bị đục tinh thể, không cách nào chăm sóc cho con được nên mới gửi con lại cho ba, Hân Nghiên à, những năm nay ba đã phụ lòng tin của bà ngoại con, không chăm sóc tốt cho con.”  

 

Tống Hân Nghiên cất đồng tâm kết lại trong hộp đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Tống Chấn Nghiệp, cô nghe được ông đang tự trách bản thân, cô lắc đầu nói: “Ba, con rất cảm ơn ba những năm qua đã chứa chấp con, cho con một gia đình hoàn chỉnh, để con có một nơi che gió che mưa.”  

 

“Đứa trẻ ngoan, lúc nào con cũng lương thiện như vậy, lương thiện đến mức khiến người ba này không còn mặt mũi nào. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng ba mới cũng hiểu bình thường mới là chân thật nhất.” Tống Chấn Nghiệp cảm động gật đầu rơm rớm nươc mắt. Ông bước lên một bước, ôm cô vào trong lòng, ông nói: “Hân Nghiên, tha thứ cho ba, nếu như con vẫn thừa nhận người chưa đủ tư cách làm ba này thì con hãy thường xuyên về nhà hơn, để chúng ta xóa bỏ đi những hiểu lầm lúc trước.”  

 

“Ba.” Tống Hân Nghiên nghẹn ngào không nói nên lời. Cô không phải là người có trái tim sắt đá, cô sống với bọn họ 20  năm, sớm đã xem gia đình này là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời.  

 

Tống Chấn Nghiệp nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đứa trẻ ngoan, cảm ơn con, ba cảm ơn con.”  



Tống Hân Nghiên đưa tay gạt nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn Tống Chấn Nghiệp đang khóc, cô rút khăn giấy lau nước mắt cho ông, trong lòng rất xúc động. Tống Chấn Nghiệp nhận lấy khăn giấy, ông quay lưng lại, giống như không muốn cô nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK