Trong lúc nói chuyện lại có người gõ cửa, Thẩm Duệ đứng lên, lui ghế tự mình đi qua mở cửa, nhìn thấy Phùng Trinh Trinh xuất hiện ở cửa, trong giọng nói của anh giống như mang theo trách cứ: “Sao lâu như vậy?”
“Kẹt xe trên đường.” Phùng Trinh Trinh nói, cô ta vẫn cho rằng lần trước chỉ là Thẩm Duệ thuận miệng nói với cô ta, nào ngờ anh thực sự là muốn đem hết tất cả khả năng của cô ta mà phát huy tác dụng. Cô ta nhìn lướt qua từng người trong phòng, nhất thời hiểu được anh bảo cô ta tới đây để làm gì.
“Vào đi.” Thẩm Duệ kéo cô ta vào, cũng không quên diễn trò, anh ôm eo cô ta, đi đến bàn ăn, giới thiệu với ông cụ Thẩm: “Đây là bạn gái tôi, Phùng Trinh Trinh, Trinh Trinh, đây là ba anh, vị này là thiên kim nhà họ Hạ, Hạ Doãn Nhi.”
Phùng Trinh Trinh thực sự rất muốn hất bộ móng vuốt của Thẩm Duệ đang đặt trên eo cô ta xuống, nhưng bây giờ bọn họ đang diễn kịch, cô ta đành phải nhịn, cô ta lễ phép nói: “Thưa bác, cô Hạ, lần đầu gặp mặt, nếu có chỗ nào thất lễ mong hãy bỏ qua cho cháu.”
Ông cụ Thẩm nhìn Hạ Doãn Nhi đang khóc nức nở đối diện, thật hận không thể đứng lên tát Thẩm Duệ hai cái, anh gọi Phùng Trinh Trinh tới, quả thực là đang đánh vào mặt lão già này mà: “Đều đã đến rồi thì hãy ngồi đi.”
Thẩm Duệ ôm Phùng Trinh Trinh đứng trước mặt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cầm túi lao ra khỏi phòng. Hai lần nhục nhã trong cuộc đời cô ta đều do Thẩm Duệ đưa cho cô ta, anh cứ như vậy mà không thích cô ta sao? Rốt cuộc cô ta có gì kém hơn người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh?
Ông cụ Thẩm trơ mắt nhìn Hạ Doãn Nhi lao ra ngoài, ông ấy trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, nói: “Còn không mau đuổi theo, Doãn Nhi có xảy ra chuyện gì, ba xem con làm sao mà ăn nói với nhà họ Hạ.”
Thẩm Duệ đứng không nhúc nhích, Phùng Trinh Trinh cực kỳ nhạy bén, cô nói: “Để em đi.” Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.
Ông cụ Thẩm vô cùng tức giận, cầm chén trà trên bàn ném về phía anh. Thẩm Duệ vốn có thể tránh được, nhưng anh lại đứng thẳng tắp, không né không tránh, trên trán đau đớn, tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
Ông cụ Thẩm nhìn vết máu đang nở ra trên trán anh, vừa tức vừa giận mắng: “Hạ Doãn Nhi có cái gì không tốt chứ? Muốn tài có tài, muốn tướng mạo cũng có, gia thế bối cảnh hơn xa Phùng Trinh Trinh mấy con phố, tại sao người phụ nữ nào con cũng chấp nhận được nhưng riêng Hạ Doãn Nhi lại không vậy hả?”
Thẩm Duệ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ấy, nói: “Nếu cô ta tốt như vậy sao ông không cưới về?”
“Đồ khốn kiếp!” Ông cụ Thẩm tức giận lại cầm chén trà ném tới, lúc này Thẩm Duệ né đi, không để bị thương một cách vô ích nữa. Ông cụ Thẩm ngã xuống ghế và nói: “Có biết bao nhiêu người còn đang chờ con đi sai một bước không hả? Con cho rằng gọi Phùng Trinh Trinh đến diễn kịch ba không biết sao? Tống Hân Nghiên rốt cuộc có cái gì tốt, để cho con hết lòng vì cô ta mà hao tâm tổn sức đến như vậy? ”
“Ở trong mắt ông thì trăm phần trăm không có chỗ nào, nhưng ở trong mắt tôi khắp nơi đều là điểm tốt, loại người như ông chưa bao giờ hiểu yêu là cái gì, vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được.” Thẩm Duệ lưng thẳng tắp, vì có thể ở bên Tống Hân Nghiên, anh vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp với ông ấy.
“Tình yêu? Ba sẽ nói cho con biết tình yêu là gì? Tình yêu là một vũ khí sắc bén, chỉ có thể biến con thành thứ rác rưởi. Mặc kệ là Tống Hân Nghiên cũng tốt, Phùng Trinh Trinh cũng được, nhà họ Thẩm ta sẽ không tiếp nhận một con dâu không rõ lai lịch nữa.” Ông cụ Thẩm tức giận đứng lên, phất tay mà đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng ông ta, cười lạnh nói: “Ông vĩnh viễn cũng đừng vọng tưởng đến việc khống chế cuộc sống của tôi.”