Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Thẩm Duệ liền vội vàng đứng lên cùng đi ra ngoài, nhìn cô liều mạng chạy về phía trước, anh nhanh chóng đuổi theo, trước quảng trường ôm eo của cô, nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng khi tức giận của cô, anh  hạ giọng nói: "Tức giận?"  

 

"Không có." Tống Hân Nghiên xụ mặt, miệng nói không có, nhưng thật ra cô tức giận. Lúc chỉ có hai người bọn họ, anh đùa giỡn cô như thế nào đều không quan trọng vì đó là niềm vui nơi khuê phòng. Thế nhưng ở trước mặt mọi người như vậy, liền khiến cô khó chịu.  

 

Thẩm Duệ nhìn cô như thế, rõ ràng cô đang tức giận, anh xoay người cô đối diện với anh, anh dịu dàng dụ dỗ nói: "Cục cưng, thật sự tức giận?"  

 

"Đã nói không có." Tống Hân Nghiên hạ giọng quát, nước mắt không kìm lòng được mà lăn xuống, từ sau khi bọn họ đột phá phòng tuyến, chuyện làm cùng nhau nhiều nhất chính là lên giường, không có giao lưu tình cảm, hai người ba ba chính là một trận dính thịt. Thế nhưng chuyện anh mưu cầu danh lợi, cô đã tận lực phối hợp. Hiện tại anh mang cô đi dạo chợ đêm là vì đùa giỡn cô khiến cô khó xử. Chuyện này khiến cô cảm thấy, cô chính là một người phụ nữ tùy tiện, cho nên anh mới có thể đối xử với tùy tiện như vậy.  

 

"Nghiên Nghiên, là anh không tốt, trò đùa đã to chuyện rồi." Thẩm Duệ vội vàng dụ dỗ nói, đưa tay lau nước mắt của cô.  

 

Tống Hân Nghiên hất tay của anh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh nói: "Thẩm Duệ, có phải anh cảm thấy em là một người phụ nữ tùy tiện hay không?"  

 

Thẩm Duệ khẽ giật mình, câu nói này dường như khá quen, trước đó cô cũng hỏi anh như vậy, anh biết trò đùa của mình đã gây chuyện to rồi, chỉ là anh muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng quẫn bách của cô, anh không muốn chọc giận cô khóc: "Không phải, Nghiên Nghiên, em là người anh quý trọng nhất từ tận trái tim."  

 

Hốc mắt Tống Hân Nghiên hồng hồng, cô nói: "Em không tin anh, nếu anh quý trọng em thì anh sẽ để em khó xử trước mặt mọi người sao?"  

 

"Không phải anh muốn khiến em khó xử, anh muốn nhìn dáng vẻ thẹn thùng của em. Nghiên Nghiên, em biết không? Dáng vẻ em thẹn thùng rất đẹp, rất khiến người ta động lòng run sợ. Anh thích nhìn, từng giây từng phút." Thẩm Duệ nâng mặt của cô bằng hai tay, hạ giọng nói.  

 

"Không phải là vì ác ý muốn chỉnh em?" Tống Hân Nghiên vẫn có hơi không tin anh.  

 

Thẩm Duệ bất đắc dĩ giơ một tay lên nói: "Anh thề! Lại nói em thấy anh giống người nhàm chán như vậy sao? Đặt biệt chạy tới nơi này chỉ vì muốn chỉnh em?"  

 

Tống Hân Nghiên nhếch miệng: "Anh vốn rất nhàm chán."  

 

Thẩm Duệ ôm cô, nói cười vui vẻ: "Không tức giận nữa? Em còn muốn đi dạo nữa không, anh dẫn em đi."  

 

"Không có, chúng ta trở về đi."  

 

Trở lại khách sạn, Tống Hân Nghiên bình tĩnh đi vào trong phòng tắm tắm vòi sen, bị Thẩm Duệ quậy một trận khiến cô không có tâm trạng gì. Cô đang đau lòng khi thấy anh nhận áp lực lớn như vậy, lúc này lại hận không thể đánh anh một trận, yêu nghiệt chết tiệt!  

 

Cô tắm rửa xong đi ra, thiếu chút bị quần áo trên đất trượt chân. Cô cúi đầu nhìn thì nhìn thấy một đống đồ lót lớn đỏ nằm bên chân cô. Cô vuốt trán rên rỉ một tiếng, tại sao có thể có loại người như vậy, khi cô không biết quần áo của anh đều bị ném lộn xộn như vậy à?  

 

Cô xoay người nhặt quần áo của anh, vứt lung tung từ cửa phòng tắm tới cửa phòng ngủ, cô nhận mệnh nhặt lên, sau đó có vật gì từ trong túi âu phục trượt ra, cô cúi đầu nhìn là một cây bút.  

 

Cô cẩn thận đưa tay nhặt lên, cô đã thấy cây bút máy này trên tạp chí, là bút máy mà công ty Pelikan mới bán, có chức năng ghi âm. Cô tìm một hồi mới tìm được nút phát đoạn ghi âm, cô hơi do dự, đè ngón tay xuống.

 

Tống Hân Nghiên đang định ấn vào thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị ai đó mở ra, tay Tống Hân Nghiên rung lên, bút ghi âm rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên. Tay to kia cầm máy ghi âm nhanh hơn cô, anh cau mày nói: “Đứng ở cửa làm gì, là người giữ cửa à?”  



Anh đưa tay ra và kéo cô vào phòng ngủ, lập tức đi đến bên cạnh giường lớn. Tuy giọng điệu dữ tợn nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, Tống Hân Nghiên cũng không còn tức giận nữa, trong lòng cũng dường như được quét mật, cô nhìn bóng lưng cao lớn của anh. Ánh đèn chiếu vào người anh, xung quanh anh tạo thành những vòng tròn hào quang. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK