Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Thẩm Duệ cầm ly rượu trên bàn cà phê tự mình rót một ly, rượu màu hổ phách tỏa ánh sáng, anh liếc mắt nhìn anh ta nói: “Chỉ cần tôi nói là cậu có thể tìm cho tôi được à?”  

 

“Tất nhiên, em có người do thám để phát hiện ra tiềm năng của những ngôi sao lớn, em hứa sẽ lùng sục họ cho anh.” Hai mắt Tất Vân Đào sáng lên, đây sẽ là tác phẩm để đời của anh ta.  

 

“Cậu cũng đừng xúc phạm cái nghề cao quý như vậy.” Thẩm Duệ lắc lắc rượu trong ly, nhếch môi mỏng, phun ra mấy chữ:“Tôi chỉ muốn kiểu như Tống Hân Nghiên, cậu dám tìm cho tôi không?”  

 

Sắc mặt Tất Vân Đào trầm xuống: “Anh tư, anh muốn em cưỡng ép một cô gái dân thường, chị tư sẽ xé xác em ra mất.”

 

Bầu trời xanh như được gột rửa, một gợn mây cũng không có.  

 

Tống Hân Nghiên đẩy cửa quán café, Hàn Mỹ Hân đang ngồi cạnh cửa sổ vội vàng vẫy tay gọi cô: “Hân Nghiên, bên này.”  

 

Tống Hân Nghiên bước nhanh tới, cô ngồi xuống đối diện Hàn Mỹ Hân. Nhìn không gian quán cafe được trang trí rất tinh tế và tao nhã. Bản nhạc Moonlight của Beethoven đang bay bổng trong gió. Tống Hân Nghiên gọi một phần bánh ngọt, cô nhìn về phía Hàn Mỹ Hân: “Mỹ Hân, tớ phải rời xa Đồng Thành một thời gian.”  

 

Hàn Mỹ Hân nghe xong, suýt nữa cô đã phun café trong miệng ra ngoài, cô nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi một cách khó tin: “Hân Nghiên, cậu muốn rời đi? Cậu đi đâu, lúc nào mới quay về?”  

 

“Tạm thời vẫn chưa biết, có lẽ là một tháng, cũng có thể là lâu hơn. Thế giới này lớn như vậy, tới muốn đi để xem thử, bao nhiêu năm nay tớ vẫn luôn ở Đồng Thành, tầm nhìn bị hạn chế, có lẽ đây là lúc tớ nên đi để ngắm nhìn thế giới ngoài kia trông như thế nào rồi.” Tống Hân Nghiên nhẹ nhõm, chỉ có mình cô biết vì sao bản thân lại rời đi.  

 

Hàn Mỹ Hân yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, đừng nói cậu đi một phát mấy năm, sau đó lúc về dẫn theo một bánh bao nhỏ gì đó, không phải chứ. Cậu có thai rồi sao?”  

 

Tống Hân Nghiên không biết logic của luật sư lại phóng xa như vậy, cô chỉ nói mình muốn đi một thời gian, cậu ấy liền kết luận là cô có thai? Cô đỡ trán lẩm bẩm một tiếng: “Hân Nghiên, cậu bớt xem phim tình cảm lúc tám giờ đi.”  

 

“Tớ không xem phim tình cảm thì xem cái gì. Tớ là luật sư ly hôn, mỗi ngày đều phải đối mặt với trách móc oán hận, nếu tớ còn bổ sung thêm năng lượng máu chó, tớ sợ mình sẽ không tin tưởng vào tình yêu nữa mất.” Hàn Mỹ Hân nói: “Cậu đừng có mà đánh trống lảng, cậu đã quan hệ với Thẩm Duệ, còn mang thai con của anh ta? Vậy cậu chạy cái gì? Cứ quang minh chính đại gả cho anh ta, chặt đẹp chồng cũ cặn bã và cô chị khốn nạn của cậu tan tác tơi bời.  

 

Tống Hân Nghiên phục bạn mình sát đất, cô bất lực nói: “Mỹ Hân, nếu như có một này nào đó cậu không làm luật sư nữa, thì có thể suy nghĩ đến việc chuyển nghề viết tiểu thuyết.”  

 

“…Tớ nói thật mà. Lần trước lúc bị bỏ thuốc, không phải anh ấy cứu cậu sao? Hai người đã ngủ với nhau rồi, chẳng nhẽ không có? Sao mà như vậy được, cậu bị đã bị bỏ thuốc rồi, nếu không làm gì thì sao mà giải được?" Hàn Mỹ Hân nói đến đây, cô ngừng lại một chút: “Đợi đã, chuyện đó đã xảy ra cách đây hơn một tháng rồi, bà dì của cậu vẫn chưa tới đúng không?”  

 

“Đêm đấy bọn tớ không hề làm gì cả, tớ cũng tưởng là làm rồi, nhưng sau đó mẹ của Đường Diệp Thần đã đưa tớ đi khám phụ khoa còn gì, chính tai tớ nghe được Nhan Tư nói, đêm đó tớ chưa từng bị người ta chạm vào.” Hơn nữa, bà dì của tớ đến rồi, tối qua mới tới.”  

 

“…” Hãn Mỹ Hân yên tâm, chỉ cần không nháo ra mạng người thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp: “Vậy vì sao cậu phải đi? Hân Nghiên, ở Đồng Thành không tốt sao?”  

 

“Cậu có nhớ đầu năm tớ báo danh khóa đào tạo thiết kế không. Hai ngày trước bên đó đã gửi thư mời, tớ dự định đi học một thời gian, khóa đào tạo kéo dài một tháng.” Tống Hân Nghiên giải thích, không để bạn mình lại suy nghĩ linh tinh nữa.  

 

“Làm tớ sợ chết khiếp, tớ còn tưởng là cậu muốn chạy trốn.” Hàn Mỹ Huyên nhìn Tống Hân Nghiên, cô nhớ tới ngày diễn ra phiên tòa, lúc đi ra từ trong tòa án, Tống Hân Nghiên cũng không hề khóc. Nhưng sau khi về nhà, cậu ấy lại khóc một trận thật to, người làm cô khóc chắc không phải là Đường Diệp Thần, cô dè dặt hỏi: “Hân Nghiên, chuyện cậu muốn đi, Thẩm Duệ có biết không? Đêm hôm xét xử, Bạc Mộ Niên tới tìm tớ, nói Thẩm Duệ điên rồi, đập cả quán bar, có phải hai người chia tay rồi không?”  



Vẻ mặt Tống Hân Nghi ngẩn ra, nhớ tới hình ảnh chiều qua anh tức giận đập điện thoại, bẻ gãy thẻ đen, còn cả bóng lưng cô đơn của anh lúc rời đi. Cô khẽ thở dài một tiếng: “Mỹ Hân, tớ và Thẩm Duệ không có khả năng.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK