Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, ánh đèn trong sân bay chiếu vào mặt cô, vẻ mặt lưu luyến ôn nhu nhưng trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, cố nặn ra một nụ cười nói: "Thẩm Duệ, anh không cần lo lắng cho em, ngày mai em về Đồng Thành đợi anh.”
Cổ họng Thẩm Duệ khẽ động. Anh nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi rời đi như chuồn chuồn lướt nước.
Trong lòng bàn tay trống rỗng, Tống Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng đang rời đi của anh. Cô ngây người nhìn bàn tay rơi trong không khí của mình, và khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, bóng lưng của Thẩm Duệ đã biến mất khỏi cổng lên máy bay.
Nghiêm Thành đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của cô, vừa rồi nói chuyện điện thoại, anh ta hỏi tổng giám đốc Thẩm có cần mang theo giấy tờ tùy thân của cô Tống hay không. Thẩm Duệ thản nhiên nói hai chữ không cần, anh ta liền biết tổng giám đốc Thẩm không muốn cô Tống biết anh đến thành phố Z làm gì.
"Cô Tống, tôi đưa cô về."
Tống Hân Nghiên hít một hơi điều chỉnh tâm trạng, anh chỉ đi vắng vài ngày thôi, không cần phải tỏ ra đáng thương như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, cô nói: “Được, cảm ơn anh, thư ký Nghiêm.”
"Cô Tống, cô khách sáo quá rồi."
Tống Hân Nghiên quay trở lại khách sạn, kinh ngạc nhìn thấy Đổng Nghi Tuyền đang đi lang thang bên ngoài phòng, cô khẽ cau mày và chậm rãi bước tới.
Đổng Nghi Tuyền nghe thấy tiếng bước chân, bà ta quay đầu nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy Tống Hân Nghiên, lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, bước nhanh tới gần cô, "Hân Nghiên, chúng ta nói chuyện được không?"
Tống Hân Nghiên biết rằng chạy trô cũng vô ích và cô không muốn chạy trốn nữa. Người phụ nữ trước mặt là mẹ ruột mà cô đã mong nhớ nhiều năm, lúc trước muốn gặp bà ta chỉ có thể thông qua tạp chí tuyên truyền của Nghiệp Chi Phong. Mà hiện giờ, ít nhất bà ta đang đứng trước mặt cô.
“Tới quán cà phê dưới lầu đi.” Tống Hân Nghiên nói xong liền xoay người đi về phía thang máy. Thấy vậy, Đổng Nghi Tuyền nhanh chóng đi theo.
Trong quán cà phê dưới lầu, nhạc cổ điển vang vọng, lúc này cũng không có nhiều người uống cà phê, hầu hết những người kinh doanh đều bàn công việc ở đây. m thanh cũng không quá lớn, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện ở các bàn khác.
Tống Hân Nghiên cầm chiếc thìa màu trắng bạc khuấy nhẹ tách cà phê, thỉnh thoảng va chạm vào thành cốc tạo ra tiếng kêu. Cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện, thời gian thật sự rất tốt với bà ta, làn da của bà ta trắng trẻo và mịn màng, chăm sóc còn tốt hơn cả mấy cô gái trẻ. Chỉ có những nếp nhăn ở khóe mắt là để lộ tuổi tác của bà ta.
Đổng Nghi Tuyền cũng đang nhìn cô, trên mặt cô có một vẻ thăng trầm không thuộc về tuổi của cô, đó là sự trầm tĩnh sau khi trải qua thói đời nóng lạnh mới có được, tim bà ta không khỏi tê dại, “Hân Nghiên, xin lỗi, xin lỗi vì thành kiến của mẹ đối với con trước đây, xin lỗi vì đã mắng chửi con, còn có chuyện trong thang máy sáng nay, xin lỗi, mẹ sai rồi, tha thứ cho mẹ, được không?”
Động tác khuấy cà phê của Tống Hân Nghiên dừng lại, cô nắm chặt chiếc thìa bạc, cô biết rất rõ người phụ nữ cao cao tại thượng này đang cúi đầu trước cô, cô nói: "Bà không sai, không cần tôi tha thứ gì cả."
“Hân Nghiên.” Đổng Nghi Tuyền bất lực khẽ gọi, “Chuyện quá khứ chúng ta không nhắc đến nữa được không? Từ giờ trở đi, mẹ đã về rồi, mẹ sẽ ở bên cạnh con, bù đắp quá khứ thiếu thốn tình mẹ của con, được không?"
Tống Hân Nghiên cũng không biết tại sao, cô không hê hào hứng với lời này của Đổng Nghi Tuyền. Khi nhìn ảnh của bà ta, cô đã rất háo hức muốn được gặp bà ta, muốn được sáng ngang độ cao với bà ta, nhưng tại sao khi gặp được bà ta rồi, tâm trạng này của cô lại trở nên phai nhạt?
“Bà sẽ không bỏ tôi để trở về Mỹ một mình nữa chứ?” Tống Hân Nghiên yên lặng nhìn bà ta, không oán không hận. Đây là người thân nhất của cô, và cô không thể ôm mối hận mãi được.