Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vậy em có bị dính mưa không?” Giọng nói của Thẩm Duệ dần nhỏ lại, cô thậm chí có thể nghe được tiếng mưa to đang trút xuống ở bên kia. Nghĩ đến cảnh cô chỉ có một mình ở thành phố mưa gió phiêu diêu kia, anh liền hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô, che gió che mưa cho cô.   

 

“Không có à nha, hôm nay tan học sớm, lúc em trở về mưa rất nhỏ, bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh đã ăn gì chưa?” Tống Hân Nghiên đã nói dối, thực tế là cô không thấy trời có dấu hiệu mưa nên đã không mang ô theo và bị mắc kẹt trong một đám đông do mưa lớn, xui sao điện thoại cô lại hết pin, cô lo rằng anh không thấy cô trả lời sẽ trở nên sốt ruột, liền vội vã vọt vào trong mưa, cắm mặt cắm mũi đội mưa chạy về.   

 

Lúc này đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mũi cũng ngứa ngáy, muốn hắt hơi nhưng phải nhịn, sợ anh nghe được sẽ lo lắng.   

 

“Ừm, ăn xong rồi, Nghiên Nghiên...”  

 

Thấy anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô chỉ “Ừ” một tiếng để đáp lại.   

 

“Anh nhớ em, khi nào thì em quay về? Lúc đó anh tới đón em được không?” Thẩm Duệ muốn cô trở về, cho dù sau khi trở về, phải đối mặt với nhiều chuyện hơn nữa nhưng vẫn không muốn mỗi người một nơi tách biệt, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô, tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.   

 

Tống Hân Nghiên nở nụ cười: “Còn 13 ngày nữa, em đang đếm ngược từng ngày.”  

 

“Em có nhớ anh không?” Giọng nói của Thẩm Duệ phát ra thật nặng nề nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn chết người, kéo trái tim cô ra, hai má cô nóng lên từng đợt, tựa như đang bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú.   

 

“Ừm, em cũng nhớ anh.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc trả lời, rõ ràng chỉ mới tách ra có hai ngày nhưng cứ ngỡ như đã xa nhau rất lâu rồi vậy, còn có 13 ngày, cô nên sống như thế nào đây?   

 

Thẩm Duệ bấm vào voice chat, voice chat đó cứ lặp đi lặp lại những gì cô nói, trong phòng khách vắng lặng không ngừng vang lên giọng nói của cô, và trái tim anh như dâng trào: “Nghiên Nghiên, chuyện đó em đã chuẩn bị tâm lý chưa? Sau khi trở về, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nhau nữa, được chứ?”  

 

Tống Hân Nghiên vẫn không trả lời anh, anh cho rằng cô đang xấu hổ, anh lại gửi đến một voice chat: “Nghiên Nghiên, mọi tế bào trong cơ thể anh đang hét lên để được ôm em, đừng từ chối anh nữa, em mà lại từ chối, anh sẽ phát điên lên mất.”  

 

Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, nghe anh nói, mí mắt cô run run, hai má nóng đến mức có thể trực tiếp bắt chảo chiên trứng lên trên đó, thật lâu sau, cô gửi một chữ: “Được!”  

 

Thẩm Duệ đợi đến sắp tuyệt vọng, rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời của cô, nhìn thấy chữ “được” trên màn hình điện thoại di động, anh mừng rỡ như điên, kích động đến không thể kiềm chế được. Cuối cùng cô cũng gật đầu, anh hy vọng thời gian mau trôi qua nhanh một chút để anh có thể lập tức gặp cô.   

 

Tống Hân Nghiên đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, cô nhìn chằm chằm trần nhà, mặc dù cô vẫn còn ám ảnh đối với chuyện đó, nhưng cô sẽ cố gắng vượt qua, cô tin rằng anh sẽ cho cô một khởi đầu tốt đẹp.   

 

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh bọn họ muốn làm loại chuyện kia, cô liền xấu hổ che mặt, làm sao bây giờ? Cô ngồi dậy, ngồi xổm bên cạnh vali, lấy đồ lót ra, cầm lên nhìn một chút. Đồ lót rất bình thường, màu sắc giống như mấy bà thím hay mặc vậy, hình như không được gợi cảm lắm a.   

 

Cô cắn môi, cô có nên đi trung tâm thương mại mua một bộ đồ lót gợi cảm không? Giống như quần chữ đinh có lông vũ hoặc bất cứ điều gì đó, hoặc là bikini. Cô vỗ vỗ mặt, nhét quần lót trở lại vali, thầm mắng mình một câu si mê, rồi lại ngã lên giường.   

 

 

 

Trong đầu lại hiện lên cảnh bọn họ ở đây trên chiếc giường này, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, cô túm lấy gối đầu che đầu mình lại, ô ô kêu thẳng, Tống Hân Nghiên, đừng nghĩ nữa a, buổi tối nghĩ mấy loại chuyện này, mày có biết xấu hổ không?  

 

......  



Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên bỗng vang lên, cô thò đầu ra từ dưới gối, cầm lấy điện thoại di động kết nối: “Mỹ Hân?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK