Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vậy chúng ta đi đăng ký trước đi, đăng ký rồi thì bố mẹ anh sớm muộn gì cũng sẽ chấp nhận em.” Tống Nhược Kỳ suy nghĩ rất lạc quan, bây giờ cô đang mang thai đứa con của Đường Diệp Thần, đứa con này chính là con át chủ bài, cô không tin bố mẹ anh sẽ không chấp nhận.  

 

Đường Diệp Thần có chút bực mình, anh rút tay lại: “Đợi thêm đi, anh mới ly hôn, nếu cưới thím cũ của mình, chuyện này đồn ra ngoài cũng không hay.”  

 

Tống Nhược Kỳ tức giận, cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Đường Diệp Thần: “Em mặc kệ, em chỉ muốn anh lấy em, cái gì mà thím cũ. Thẩm Duệ bất lực, căn bản không hề chạm vào em, em bị anh ta lợi dụng thì thôi đi, còn phải ra đi tay trắng. Nghĩ tới chuyện này là bực cả mình.”  

 

Đường Diệp Thần cau mày: “Nhược Kỳ, em bình tĩnh một chút, người sống bằng mặt , cây sống bằng da. Ở Đồng Thành, hai nhà Tống-Thẩm đều không phải là gia tộc nhỏ, nếu chuyện như vậy bị đồn ra ngoài thì chỉ khiến người khác chê cười thôi.”  

 

“Vậy mấy năm sau thì người ta sẽ không cười nữa hay sao? Anh chỉ đang mượn cớ, có phải anh vẫn nhớ nhung Tống Hân Nghiên, anh vẫn muốn theo đuổi nó đúng không? Anh ly hôn với nó chỉ là đang lạt mềm buộc chặt? Diệp Thần, tối hôm đó anh biết Tống Hân Nghiên trốn trong tủ quần áo nhưng anh làm thật, anh nghĩ cô ta sẽ tha thứ cho anh hay sao? Vẻ mặt Tống Nhược Kỳ trở nên sắc bé. Khó khăn lắm cô mới đợi được anh ly hôn nhưng cô vẫn không nhìn thấy được ánh sáng, vậy cô cực khổ mang thai sinh con cho anh là vì cái gì?  

 

Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, bí mật giấu kín trong lòng bị Tống Nhược Kỳ vạch trần. Anh tức giận nói: “Tống Nhược Kỳ, cô đừng cố tình gây sự.”  

 

“Em cố tình gây sự sao? Đường Diệp Thần, anh tự hỏi bản thân mình xem anh có nghĩ như vậy không? Huhuhu, anh là tên lừa đảo.” Tống Nhược Kỳ nhào tới, đánh liên tục lên người cô.  

 

Đường Diệp Thần giữ lại tay cô, anh đẩy cô ngồi lên sofa, lạnh lùng nói: “Mụ điên, xem ra mấy ngày này cô phải bình tĩnh lại rồi.” Dứt lời, anh xoay người nghênh ngang rời đi.  

 

Tống Nhược Kỳ tức phát điên, bà Tống từ bên ngoài về, chỉ thấy Đường Diệp Thần tức giận rời đi, bà chạy nhanh vào trong biệt thự, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ ngồi trên sofa khóc không thành tiếng, bà hỏi: “Đang yên lành sao lại cãi nhau ầm ĩ thế này?”  

 

“Mẹ, Diệp Thần vẫn còn nhung nhớ Tống Hân Nghiên, con phải làm thế nào bây giờ?” Tống Nhược Kỳ nhào vào lòng bà Tống.  

 

Bà Tống ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cho cô, ánh mắt lóe lên: “Nhược Kỳ, con yên tâm dưỡng thai, sinh đứa con ra mới là chuyện quan trọng. Thân phận của con và Diệp Thần, muốn tái hôn cũng không phải chuyện dễ dàng, chỉ cần sinh đứa bé ra mới có thể khiến Đường Diệp Thần hết đường chối cãi.  

 

“Mẹ, con không can tâm, anh ấy đã ly hôn với Tống Hân Nghiên rồi, vì sao vẫn không chịu lấy con?”  

 

“Nhược Kỳ, con nghe lời mẹ không sai đâu, con sinh đứa bé ra, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày con trở thành bà Đường. Nếu con làm trái lại, vị trí đó sẽ không bao giờ thuộc về con.”  

 

…  

 

Ngày thứ ba Tống Hân Nghiên đến thành phố Giang Ninh, ở một địa điểm danh lam thắng cảnh nổi tiếng cô đã gặp Lệ Gia Trân, trí nhớ của Lệ Gia Trân rất tốt, vừa gặp đã nhận ra cô, còn cô nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô là bạn gái nhỏ của Thẩm Ngộ Thụ.  

 

“Chị Tống, chị tới Giang Ninh lúc nào thế? Chị đi một mình sao? Cô gái Lệ Gia Trân 21 tuổi có tính cách rất hoạt bát, biết cô tới Giang Thành một mình, cô bé đã đuổi bạn học đi, sau đó dẫn cô tới Chùa Bạch mã nổi tiếng nhất ở đây.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK