“Em đói rồi, em đi tìm thứ gì đó để ăn đây.”
Nói xong, Tống Hân Nghiên vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ và chạy đến cầu thang, cô dừng lại khi thấy anh không đuổi theo mình. Cô vỗ nhẹ lên đôi má nóng hổi của mình rồi từ từ bước xuống cầu thang.
Mới đi được nửa đường, cô đã nhìn thấy trong phòng khách có thêm hai người, đang ngồi mà đứng, bầu không khí rất không đúng. Ông lão tóc trắng đang ngồi trên sô pha nghe thấy tiếng bước chân, ông ta đứng dậy, quay người lại, dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô, thấy cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam, lông mày của ông nhướng lên lên, không khỏi mắng mỏ: “Tống Hân Nghiên, cô thực sự làm tôi thất vọng, liêm sỉ của cô vứt đâu rồi hả?”
Tống Hân Nghiên lùi lại một bước, giây tiếp theo, cô nhào vào một vòng tay ấm áp, Thẩm Duệ ôm lấy eo cô, không cho cô lùi xuống, anh bắt gặp ánh mắt của ông cụ Thẩm, ánh mắt lạnh lùng: “Là tôi ép buộc cô ấy, ông có chuyện gì thì nói với tôi, còn dám làm tổn thương cô ấy nữa thì đừng trách tôi không nể tình ba con mời ông ra ngoài.”
“Đồ bất hiếu!” Ông cụ Thẩm tức giận hét lên: “Con biết con đang làm gì không? Cô ta là cháu dâu của con, chú chồng và cháu dâu ở bên nhau, con muốn thiên hạ cười vào mặt à?”
“Tôi không quan tâm cháu dâu hay thân phận nào, cô ấy là người phụ nữ mà tôi muốn, tôi muốn ở bên cô ấy. Thần ngăn giết Thần, Phật cản giết Phật!” Giọng nói của Thẩm Duệ không lớn, nhưng lọt vào tai của vài người lại hệt như núi lở.
“Con muốn chống đối ba đúng không, con có thể ngăn cản miệng của mấy người chúng ta nhưng có thể ngăn cản miệng lưỡi thế gian ư? Tống Hân Nghiên, cô hại một mình Đường Diệp Thần còn chưa đủ còn muốn hại nó nữa đúng không? Nhà họ Thẩm này của chúng ta có thù oán gì với cô mà cô lại muốn chà đạp bọn họ lại như thế?” Ông cụ Thẩm tức giận đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng, nghe Thẩm Duệ dẫn Tống Hân Nghiên trở về Y Uyển thì vội vàng chạy tới.
Ông ta đợi ở dưới nhà suốt năm tiếng đồng hồ mà không thấy họ xuống thì biết họ đang làm gì trong phòng. Lúc đầu, ông ta đã không xem trọng cuộc hôn nhân giữa Diệp Thần và Tống Hân Nghiên lắm, ông ta biết rằng người phụ nữ này là một kẻ phá rối, chắc chắn cô muốn làm cho nhà họ Thẩm sụp đổ.
Diệp Thần đã phát điên lên vì cô, nhà họ Thẩm cũng không thể yên bề gia thất, giờ lại muốn quyến rũ đứa con thứ tư của ông đi luôn ư?
Tống Hân Nghiên bị ông cụ Thẩm chỉ trích đến mức không ngẩng đầu lên được, cô và Thẩm Duệ không có tương lai, ngay từ đầu cô đã biết nhưng cô nhiều lần khao khát hơi ấm mà anh ban cho. Cô biết nguyên nhân vì sao ông cụ Thẩm lại tìm mọi cách ngăn cản hai người đến với nhau, Đường Diệp Thần chưa bao giờ từ bỏ cô, cho dù ly hôn anh ta cũng sẽ không từ bỏ, chỉ cần cô còn ở Đồng Thành, anh ta nhất định sẽ tiếp tục đeo bám cô.
Nếu để Đương Diệp Thần biết cô và Thẩm Duệ đang ở bên nhau, chú cháu họ nhất định sẽ trở mặt với nhau, lúc đó cô không chỉ đứng trên sự lên án về luân thường đạo lý mà còn là thủ phạm của chú họ và cháu trai. Đến lúc đó, cô sẽ còn có thể an tâm hạnh phúc không?
Tống Hân Nghiên bị thứ gì đó lấn át trong lòng, nước mắt đầm đìa, hai mắt nhòe đi, vươn tay nắm lấy tay Thẩm Duệ đang gác lên eo mình chậm rãi kéo ra.
Thẩm Duệ cảm thấy cô đang run rẩy, trái tim anh bắt đầu run lên, anh run rẩy: “Nghiên Nghiên…”
Tống Hân Nghiên dứt khoát rút tay anh ra, sau đó xoay người chạy lên lầu. Thẩm Duệ siết chặt hai tay thành nắm đấm, anh xoay người định đuổi theo, nhưng ông cụ Thẩm đột nhiên nói: “Thẩm Duệ, dừng lại cho ba! Nếu con dám đuổi theo, ba sẽ nói cho nó biết sự thật là năm năm trước con chình là người đã cưỡng hiếp nó, ba muốn xem liệu nó có chấp nhận một người đàn ông đã cưỡng hiếp nó và khiến nó sống không hạnh phúc trong năm năm qua hay không!”
Thẩm Duệ quay đầu lại, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm ông ta, một làn sóng tức giận cố thủ trong lồng ngực anh sắp bộc phát, anh không dám đánh cược, càng vui vẻ khi ở bên cô, anh càng không dám đánh cược. Anh không dám để cô biết người đàn ông lấy đi sự trong sạch của cô năm năm trước chính là anh, anh không dám đánh cược rằng cô sẽ bỏ đi mối hận trước đây mà chấp nhận anh, không dám đánh cược rằng sự quyến luyến với anh trong mắt cô lại biến thành thù hận. Anh như một con thú bị mắc kẹt, không tìm được lối thoát, anh tức giận gầm lên: “Aaaaa! Tại sao lại ép buộc tôi? Tại sao lại ép buộc tôi?”
Ông cụ Thẩm bị tiếng gầm của anh làm cho hoảng sợ đến mức lùi lại mấy bước, trong lòng run lên, ông ta chỉ từng nhìn thấy Thẩm Duệ mất khống chế một lần, đó là cái đêm mà Tố Hinh bị lửa thiêu chết, anh quỳ trước đám cháy hét lớn, tiếng gào thét vô cùng thê lương.
Bây giờ, anh giống như một con thú bị thương đang gầm lên, giọng nói buồn bã khiến người ta phải đau xót rơi nước mắt.
Ông cụ Thẩm cũng không mềm lòng, ông ta tin rằng con trai mình có thể vượt qua như ông ta đã làm cách đây mười lăm năm trước, nghiến răng nói: “Thằng tư, ngoại trừ cô ta ra, ba sẽ không phản đối bất kỳ cô gái nào trên thế giới này, chỉ có cô ta là không được.”
Tống Hân Nghiên chạy về phòng, nước mắt lưng tròng, cô nhặt quần áo lao vào phòng tắm. Khi đưa tay định mở cúc áo, vì mắt mờ nên cô đã vài lần không cởi được cúc áo đầu tiên.
Cô lau nước mắt: “Đừng khóc, mày khóc cái gì, khóc cái gì vậy, mà đã biết là không có kết quả rồi mà?”