Liên Mặc gật đầu, hai người bước vào trong nhà hàng. Nhà hàng Pháp này rất nổi tiếng ở Đồng Thành, cũng rất khó đặt chỗ. Bình thường đều phải đặt trước, nhưng đối với Liên Mặc thì chuyện này cũng không tốn nhiều công sức.
Hai người được nhân viên phục vụ đưa tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ, bỗng nhiên cô phát hiện có hai ánh mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía này, lúc cô quay đầu thì nhìn thấy người đang ngồi bàn bên kia là Thẩm Duệ, cô nhìn qua thì anh đã rời tầm mắt. Mà người đối diện anh là Phùng Trinh Trinh, đây không phải là lần đầu tiên cô thấy hai người họ ở cạnh nhau.
Liên Mặc thấy cô đột nhiên dừng lại, anh nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Thẩm Duệ đang ngồi phía bên kia, anh khẽ nhíu mày: “Cô Tống, cô gặp người quen sao?”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, cô thản nhiên lắc đầu: “Không, chúng ta đi thôi.”
Tống Hân Nghiên tiếp tục đi về phía trước, cô đi ngược lại với phía Thẩm Duệ ngồi. Ánh mắt Thẩm Duệ âm u nhìn chằm chằm bóng lưng kia, hôm qua vừa mới xua đuổi anh, hôm nay đã vội vàng hẹn hò với người đàn ông khác, đúng là người phụ nữ dễ thay lòng!
Phùng Trinh Trinh cảm nhận được ánh mắt của anh, cô quay đầu nhìn thoáng qua phía bên kia, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô nhìn Thẩm Duệ nói: “Kia không phải cô Tống sao? Người bên cạnh cô ấy hình như là cậu út nhà họ Liên, tên là Liên Mặc, tôi gặp anh ta hai lần ở bữa tiệc.”
Đột nhiên Thẩm Duệ phát hiện người phụ nữ trước mặt này thật ồn ào, anh cau mày nói: “Cô không nói cũng không ai bảo cô câm đâu.”
Phùng Trinh Trinh cũng không tức giận, cô chống cằm cười tủm tỉm nhìn Thẩm Duệ, cô nói: “Tôi nghe nói trong buổi xét xử ly hôn của cô Tống và cháu trai anh, Liên Mặc đã đánh nhau ở trên tòa. Người nhà họ Liên sớm đã muốn anh ta về nhà trợ giúp gia đình, đã làm thì làm tới cùng, bên đó gây sức ép cho Bộ tư pháp, thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư của Liên Mặc. Bây giờ xem ra Liên Mặc bị thu hồi chứng chỉ hành nghề luật sư cũng xem như là anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thẩm Duệ càng nghe càng tức, nhưng Phùng Trinh Trinh ngồi đối diện lại không hề nhận ra, cô nói tiếp: “À đúng rồi, buổi xét xử hôm đó, tôi còn nghe được một chuyện cực kỳ thú vị, anh có muốn nghe không?”
Thẩm Duệ cầm ly rượu vang, không trả lời.
Phùng Trinh Trinh tự mình nói tiếp: “Nghe nói trong phiên tòa, cô Tống bị cháu trai anh ép tới mức đường cùng, cô Tống bất lực chỉ có thể tự nhận mình ngoại tình, cô ấy tình nguyện ra đi tay trắng.”
Thẩm Duệ híp mắt, anh nhìn chằm chằm Phùng Trinh Trinh, lạnh giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cháu trai anh hỏi, chỉ cần cô ấy nói ra tên của người đàn ông đó, thì anh ta sẽ thành toàn cho cô ấy, cô Tống không nói nhưng Liên Mặc lại đứng dậy thừa nhận mình là người ở cùng cô Tống cả đêm hôm đó.” Dứt lời, Phùng Trinh Trinh thong dong đánh giá người đàn ông đang ngày càng đen mặt ở phía đối diện, mặc dù cô không phải là người phụ nữ tinh tế nhạy cảm, nhưng mỗi lần chỉ cần Tống Hân Nghiên xuất hiện thì Thẩm Duệ lại có gì đó không đúng, người phụ nữ mà anh nói muốn bảo vệ không phải là Tống Hân Nghiên đó chứ?
Mặc dù ngoài mặt Thẩm Duệ không thể để lộ ra cảm xúc nào, nhưng trong lòng anh đã sớm nổi lên bão tố, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền, Liên Mặc và Tống Hân Nghiên ở cùng một chỗ cả đêm, chuyện xảy ra lúc nào, vì sao anh lại không biết?
Phùng Trinh Trinh cầm ly rượu vang nhấp một ngụm, cô cười nói: “Một người đàn ông và một phụ nữ ở bên nhau cả đêm, muốn người ta không nghĩ bậy nghĩ bạ cũng khó.”
Ánh mắt của Thẩm Duệ lập tức trở nên âm u.
…