Thấy thái độ Đổng Nghi Tuyền có dấu hiệu mềm lại, Phùng Trinh Trinh tiếp tục nói: “Dì, thứ dì am hiểu nhất chẳng phải là bán đứng lòng người hay sao. Chờ chị Hân Nghiên nhận dì, mẹ con hai người tất sẽ giải quyết được những hiềm khích lúc trước. Đến lúc đó, một lời nói của dì sẽ bằng một trăm hành động ngay bây giờ của dì. Nếu chị Hân Nghiên thật sự bị Thẩm Duệ tổn thương, có dì luôn ở bên người chị ấy vượt qua khoảng thời gian khó khăn này, cháu nghĩ chị Hân Nghiên nhất định sẽ đứng vững trở lại một lần nữa. Ngược lại, hiện tại dì càng muốn chia rẽ bọn họ, bọn họ càng sẽ quấn nhau càng chặt thêm mà thôi, đến cuối cùng bọn họ vẫn không thể tách ra. Rồi chị Hân Nghiên ngay cả một người có thể dựa vào cũng không có, khi đó mới chính là chuyện thê thảm nhất dành cho chị ấy.”
Đổng Nghi Tuyền lảo đảo lùi lại một bước, tối hôm qua khi bà ta biết Thẩm Duệ và Hân Nghiên ở bên nhau, đầu óc ngu muội của bà vẫn luôn nghĩ làm sao để tách bọn cô ra, làm thế nào để Hân Nghiên không phải chịu thương tổn, lại còn phớt lờ những gì Trinh Trinh nói.
Hân Nghiên ở bên Thẩm Duệ, họ đã phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ mọi phía, thân là mẹ ruột của cô, dù cho không thể chúc phúc cho bọn cô, cũng không nên trở thành một trong những áp lực để cô phải chịu đựng.
“Trinh Trinh, dì muốn yên lặng một chút, bình tâm suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo đã.” Đổng Nghi Tuyền chầm chậm bước đến sảnh ngoài của khách sạn, Phùng Trinh Trinh nhìn bóng lưng bà ta, cô ta thở một hơi dài, chỉ mong dì có thể suy nghĩ lại, không nên mắc thêm một sai lầm lần nào nữa.
Chẳng qua nếu Tống Hân Nghiên là chị họ của cô, vậy thì Đường Diệp Thần chính là chồng của chị họ cô ta, thế mà lúc bọn họ còn chưa ly hôn cô ta đã chặn một chân. Cô ta che cái trán mình lại, trời ạ, đây là cái nghiệt duyên gì thế này?
…
Ăn xong cơm trưa, Thẩm Duệ thấy Tống Hân Nghiên tâm trạng không tốt nên chở cô ra ngoại ô. Xe đậu ở một bãi đất trống, Thẩm Duệ cởi dây an toàn ra, ý bảo muốn cô xuống xe.
Tống Hân Nghiên nhìn mặt đất bằng phẳng ngoài cửa sổ, cô kinh ngạc nhìn anh: “Chúng ta tới nơi này làm gì?”
“Tối hôm qua không phải anh đã đáp ứng em muốn mang em tới một chỗ sao? Chính là nơi này đây, xuống đi, chúng ta đi dạo một chút.” Thẩm Duệ mở cửa đi thẳng về phía trước, Tống Hân Nghiên thấy thế, đành phải cởi dây an toàn xuống xe.
Cô nhanh chân đuổi theo, một hồi nhìn thấy Thẩm Duệ ngừng trước hồ nước, nước trong ao hồ trong vắt đến nỗi thấy đáy, cô động tâm, cởi thẳng giày ra ngồi ở bên bờ, thò chân xuống đá nước, từng cơn bọt biển nổi lên theo từng cái đá của cô.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh nhìn cô chơi đến cao hứng, trên mặt anh cũng lộ ra nụ cười: “Thích nơi này không?”
“Ừm, nước thật lạnh, anh muốn cởi giày ra thử không?” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ như một đứa trẻ. Thẩm Duệ ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn khuôn mặt vốn ảm đạm của cô như sương mù trên mặt hồ bị gió thổi bay hết đi, anh nói: “Khu đất này anh mua rồi, anh tính chuyển căn biệt thự số Mười ban đầu về đây xây lại. Em có ý tưởng nào không, hoặc là nói em muốn tự mình thiết kế thế nào?”
“Em sao?” Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn anh, thấy anh gật đầu, cô lắc đầu như đánh trống: “Không được đâu, em chỉ mới học qua thiết kế nội thất, chưa có học thiết kế nhà cửa.”
“Có muốn học không?” Năm đó Thẩm Duệ chính là sinh viên hàng đầu của Khoa Kiến trúc, anh đương nhiên am hiểu thiết kế. Biệt thự số Mười là anh tự tay mình thiết kế, vì cứu vớt danh tiếng của Thẩm thị mà anh không thể không phá hủy. Nhưng anh cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi cùng cô thiết kế tổ ấm tương lai của bọn họ, đây mới là hạnh phúc thật sự.
Tống Hân Nghiên nghiêm túc nghĩ một lát, nhiều thêm một kỹ năng càng nhiều thêm một con đường, cô gật đầu nói: “Muốn!”
“Anh dạy cho em.” Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ lẳng lặng nhìn cô.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc cực kỳ: “Anh dạy em ư?”
“Đúng vậy, anh dạy cho em.” Lúc Thẩm Duệ còn ở nước ngoài đã từng làm qua rất nhiều việc, chạy việc vặt cho các nhà thiết kế trang sức, làm việc nhà cho kiến trúc sư, còn đi khiêng bê tông sắt thép, thậm chí còn đi phục vụ bưng bê chén đĩa cho người ta.
Vì để trang trải học phí và chi phí sinh hoạt, cũng như chi phí tìm kiếm em gái, miễn là có thời gian rảnh rỗi, anh đều đi làm thêm. Sau anh lại phát hiện, thà có một công việc tốt tiền tới nhanh còn hơn là làm toàn thời gian, vì vậy anh đã bán bản thảo thiết kế của mình để lấy tiền. Chính là bởi vì như vậy mà anh mới có thể được Jason nhìn trúng, tiến vào công ty, một bước leo thẳng lên trên.