Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Nghiêm Mặc cầm điện thoại, camera vô tình lướt qua Liên Mặc đang ngồi cạnh giường bệnh, ánh mắt Thẩm Duệ híp lại, không ngờ trong phòng còn có người thứ ba, anh lạnh giọng nói: “Đợi một chút, sao anh ta lại ở trong phòng?”  

 

Vừa rồi, Nghiêm Thành đã cố gắng hết sức để không quay trúng Liên Mặc, chính vì không muốn cho Thẩm Duệ thấy, lúc này camera đã lướt qua anh ta, muốn trốn cũng không được. Anh bất chấp nói: “Anh Liên đưa cô Tống tới bệnh viện.”  

 

Thẩm Duệ cau mày, anh nhớ lại buổi sáng diễn ra phiên tòa của Tống Hân Nghiên, anh lái xe tới đón cô, từ xa nhìn thấy cô và một người đàn ông ngồi trên ghế dài ngoài hiệu thuốc. Mặc dù là khoảng cách rất xa nhưng anh vẫn nhìn rõ ánh mắt của anh ta nhìn cô không đơn giản.  

 

Màn anh hùng cứu mỹ nhân tối nay khiến trái tim anh dậy sóng. Cảm giác người phụ nữ của mình được người khác ao ước thật là khó chịu, anh nói: “Trước khi tôi trở về thành phố C, cậu trông nom cô ấy một tấc cũng không rời cho tôi, nghe rõ chưa?”  

 

Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, sự xuất hiện của Liên Mặc khiến anh sinh ra một cảm giác bị đe dọa, loại nguy hiểm này không giống như Đường Diệp Thần mang lại, bởi vì Đường Diệp Thần là người đã bị loại, nhưng còn Liên Mặc, bất cứ khi nào anh ta cũng có thể nhập cuộc.  

 

Nghiêm Thành liếc nhìn Liên Mặc, anh nói: “Vâng thưa tổng giám đốc.”  

 

Nghiêm Thành tắt cuộc gọi video, anh nhìn Liên Mặc đang ngồi trên ghế: “Anh Liên, hôm nay làm phiền anh đã đưa cô Tống tới bệnh viện, vất vả cho anh quá. Hiện tại đã có tôi chăm sóc cho cô ấy, anh có thể về nghỉ ngơi được rồi.”  

 

Ánh mắt Liên Mặc u tối, anh híp mắt nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, không ngờ Thẩm Duệ lại thâm tình với cô như vậy. Mặc dù không về kịp bên cạnh cô nhưng vẫn phải gọi video xác nhận cô có bình yên vô sự hay không?  

 

Anh đứng dậy: “Vừa lúc tôi cũng mệt rồi, vậy thì phiền thư ký Nghiêm chăm sóc Hân Nghiên một chút, ngày mai tôi lại tới thăm cô ấy.”  

 

Nghiêm Thành nhìn bóng lưng rời đi của Liên Mặc, anh cảm giác có chút kỳ quái, Liên Mặc có tình cảm Tống Hân Nghiên, nhưng hình như không phải loại tình cảm nam nữ giống như anh nghĩ. Nghiêm Thành đưa mắt nhìn theo Liên Mặc rời đi, sau đó mới quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang nằm trên giường bệnh, anh thở dài một tiếng.  

 

…  

 

Chiều ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên mê man tỉnh dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu hắt vào giường, cô mở mắt, ngạc nhiên nhìn trần nhà trắng xóa đến gai mắt, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc khử trùng, lúc này cô mới giật mình nhớ tới, tối qua cô bị ngộ độc thực phẩm, được Liên Mặc đưa vào bệnh viện.  

 

Cô quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm sấp bên giường, cô khàn giọng nói: “Liên Mặc, tôi không sao, anh về ngủ đi.”  

 

Người đàn ông khẽ động, anh ngẩng đầu dậy, đôi mắt phượng không vui nhìn cô chằm chằm: “Gọi linh tinh cái gì đó?”  

 

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt nhìn người đàn ông như từ trên trời rơi xuống, trong lòng cô cực kỳ vui mừng, mắt cô sáng lên: “Thẩm Duệ, không phải anh đang ở thành phố Z à, sao lại ở đây?”  

 

Thẩm Duệ ngồi chuyến bay sớm nhất trở về, cô nằm viện, anh không về nhìn cô một cái thì không yên tâm. Lúc anh tới bệnh viện, Tống Hân Nghiên vẫn chưa tỉnh, sắc mặt đã tốt hơn hôm qua nhiều, anh hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tình hình của cô đã ổn định, chỉ cần nằm viện quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.  

 

Vẻ mặt anh bỗng nhiên tối sầm lại, gương mặt viết rõ bốn chữ ‘Anh đang không vui’: “Em nhập viện mà anh còn không về, vậy anh khác nào không đủ tư cách làm bạn trai em sao?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK