Nửa giờ sau, Tống Hân Nghiên ngồi trên giường đợi đến mức mơ màng muốn ngủ, Thẩm Duệ vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Cô đứng dậy bước giường, đi đến đứng bên ngoài phòng tắm, bên trong nghe thấy tiếng nước chảy, cô gõ cửa: “Thấm Duệ, anh ngủ trong bồn tắm à?”
Bên trong không có tiếng gì, thậm chí cả âm thanh của nước cũng dừng lại. Tống Hân Nghiên chờ đợi, thấy anh không trả lời, cô đẩy cửa và nói: “Vậy em vào nhé”.
Một làn hơi nóng xông thẳng vào mặt, Tống Hân Nghiên thăm dò thì thấy mặt đất nổi bọt trắng xóa. Cô nhìn theo bọt nước, thấy Thẩm Duệ đang nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm có rất nhiều bọt vẫn còn tràn ra, cô ngẩn người: “Anh đã cho bao nhiêu sữa tắm vào vậy?”
Thẩm Duệ nâng mí mắt lên, liếc nhìn cô một cách phẫn uất, giống như một người phụ nữ đang oán giận, nói: “Nguyên chai.”
“... Anh phí phạm quá đi.” Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn anh, cô chỉ muốn anh dừng lại, họ yêu nhau không cần phải lên giường làm mấy chuyện đó mới gọi là yêu nhau, cũng có thể không làm gì ôm nhau mà ngủ thôi cũng được mà.
So với việc làm tình, cô thích nằm nhìn nhau ngủ hơn, tình yêu thuần khiết sẽ dễ lay động lòng người hơn.
“Không phải em chê anh có mùi trứng thối sao?” Giọng Thẩm Duệ càng thêm phẫn uất, lúc anh chuẩn bị vận sức chờ phát ra thì đột nhiên nghe thấy cô nói như vậy, đúng là dễ làm anh cụt hứng không lên nổi thật.
Tống Hân Nghiên cười lớn, cô bước vào, đến bên bồn tắm, cô nói: “Anh không phải là phụ nữ mà cũng để ý đến mấy chuyện này hả?”
“Em chê anh thẳng thừng như vậy. Nếu là người phụ nữ nào khác đã bị an ném ra khỏi giường từ lâu rồi, vì là em nên anh tự mình ném mình ra khỏi giường đấy.”
Thẩm Duệ giận dữ nhìn cô, anh duỗi cánh tay ra trước mặt cô: “Ngửi đi, xem còn có mùi không?”
Tống Hân Nghiên nghe anh nói vì người đó là mình thì vui mừng khôn xiết, cô nắm cánh tay dính đầy bọt trắng của anh đưa lên mũi ngửi ngửi, nói: “Hết rồi, anh mau đứng lên đi, trên người đầy bọt trắng này.”
Một tia tinh quái lóe lên trong mắt Thẩm Duệ, anh vòng cánh tay sắt của mình quanh eo cô, kéo mạnh, “tõm” một tiếng, Tống Hân Nghiên ngã vào bồn tắm, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Tống Hân Nghiên lau nước trên mặt, tức giận trừng mắt nhìn anh, nói: “Không thể thông cảm cho anh được mà, vừa thông cảm cho anh anh đã chơi xấu em rồi.”
Thẩm Duệ duỗi một ngón tay ra chấm một ít bong bóng lên trán cô, với giọng ngang ngược: “Do em ghét bỏ anh, tim anh đau muốn chết.”
Tống Hân Nghiên rũ mát nhìn xuống bong bóng trên mũi cô, cô nghịch ngợm lấy một nắm bong bóng, quỳ trong bồn tắm, cúi người bôi bong bóng lên khuôn mặt tuấn tú của anh, cô vui vẻ cười nói: “Ông già Noel đến đây.”
Không chịu thua kém, Thẩm Duệ cũng bôi bong bóng trên mặt cô, nhướng mày, nhìn cô nói: “Bà già Noel đến đây.”
Tống Hân Nghiên bĩu môi, thổi bong bóng khỏi mũi cô, nói: "Thẩm Duệ, anh thật là ngây thơ." Sau đó cô lại bôi bong bóng trên người anh. Trong phòng tắm, hai người họ cố gắng hết sức để bôi bong bóng trên cơ thể của nhau, rộn rã tiếng cười, bầu không khí khó xử ban nãy đã bị cuốn đi.
Một lúc lâu sau, Thẩm Duệ nằm trên bồn tắm, Tống Hân Nghiên ngồi sau lưng anh, cầm bông tắm trên tay chà lưng cho anh, cô chà đến mức tay phải cảm thấy đau muốn chết, cầu xin nói: “Thẩm Duệ, cánh tay của em đau quá, anh vẫn thấy chưa được à?"
Thẩm Duệ khẽ nhắm mắt lại, che đi ánh sáng trong đáy mắt, anh nói: “Chưa được, chà tiếp đi.”
“Anh thơm lắm rồi, thật sự không cần tắm nữa đâu” Một người đàn ông có tính sạch sẽ không chịu nổi, vừa rồi cô không nên cười nhạo anh, nếu không cô đã không phải ngồi đây bị anh ép chà lưng cho anh rồi.
“Anh vẫn thấy hôi lắm, em tiếp tục đi.”
Thẩm Duệ chập chờn nói, sau lưng đột nhiên đau rát làm cho dây thần kinh của anh giật giật lên, anh tức giận nói: “Em muốn giết chồng em à?”