“Vậy người gọi điện cho anh trước khi xảy ra tai nạn là ai?” Thẩm Duệ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta.
“Gọi lộn số.”
“Gọi hơn mười lần, anh lừa ai thế?” Nghiêm Thành tức giận nói.
Tài xế lái xe tải dụi mũi: “Người đó đòi nợ, tìm Tổng giám đốc Lưu gì đó, tôi nói không phải là tôi, anh ta vẫn gọi lại, về sau tôi nghe được giọng anh ta thì dứt khoát cúp máy.”
Nghiêm Thành còn muốn hỏi nữa, Thẩm Duệ cho anh ta ánh mắt dừng lại, anh phất tay nói: “Anh đi đi, cần gì chúng tôi sẽ tìm anh.”
Tài xế lái xe tải xoay người rời đi, Nghiêm Thành nhìn bóng lưng đắc chí của anh ta, anh ta không cam lòng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cứ thả anh ta đi như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ phải bắt anh ta lại đánh vài cái? Nghiêm Thành, phái người theo dõi anh ta hai mươi tư giờ, anh ta gặp ai, làm gì, đều phải báo cáo với tôi.” Thẩm Duệ xoay người lên xe, anh còn có chuyện quan trọng phải làm hơn chuyện này.
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nhận lệnh.
Thẩm Duệ ngồi trong xe, tay trái chống cằm, ánh mắt sắc bén đảo qua ảnh chụp trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấm áp dịu dàng trong phòng bệnh, ánh sáng trong mắt anh trong trẻo. Đường Diệp Thần không phải thích diễn kịch sao, anh sẽ để anh ta diễn cho đủ!
“Nghiêm Thành, tự mình đưa báo cáo điều tra cho Đường Diệp Thần, còn nữa, đi làm giúp tôi thêm một việc.” Thẩm Duệ nhỏ giọng dặn dò vài câu, trong lòng Nghiêm Thành khiếp sợ nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, e là không tốt lắm đâu?”
“Cậu cứ làm theo lời tôi, tôi không cần cậu phát biểu ý kiến gì hết.” Thẩm Duệ nhíu mày trách mắng.
Nghiêm Thành im lặng, biết tâm ý Thẩm Duệ đã quyết định, anh ta không tiếp tục khuyên nữa. Chỉ là anh ta cảm thấy, Thẩm Duệ vì muốn có được một người phụ nữ mà có thể nói là đã tính hết mọi đường đi nước bước rồi.
Tống Hân Nghiên về đến nhà. Đèn trong phòng khách sáng lên, trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái rau, cô kinh ngạc nhíu mày, chỉ thấy Hàn Mỹ Hân buộc tạp dề, cầm dao thái đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa chính ngẩn người, cô ấy cười rạng rỡ: “Cậu ngây ngốc đứng ở đó làm gì? Còn không vào đi.”
Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô khom lưng lấy dép từ trong tủ giày ra thay, vừa đổi vừa nói: “Sao cậu lại về rồi?”
“Tớ nghe nói cậu bị tai nạn giao thông, biết người của cậu không sao nên tớ lập tức về thẳng nhà chờ cậu này.” Hàn Mỹ Hân nhìn thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc, cô ấy nhíu mày nói: “Cậu bị thương à?”
“Ừm. Bị kính vỡ đâm trúng, không sao đâu, vết thương không sâu.” Tống Hân Nghiên đi vào phòng khách, vừa vào đã ngửi thấy một mùi canh gà nồng nặc: “Cậu đặc biệt trở về nấu cơm cho tớ ư?”
“Đúng vậy. Nghĩ đến cậu ở nhà một mình chắc chắn không ăn cơm ngon, tớ đã đi qua chợ mua một con gà về, nghe nói là gà công nghiệp, nấu để bồi bổ cho cậu.” Hàn Mỹ Hân vừa nói vừa đi về phòng bếp, tiếp tục thái rau.
Tống Hân Nghiên đi theo vào phòng bếp, thời gian này là tháng nóng nhất của mùa hè nên trong phòng bếp rất nóng. Cô đứng dựa vào cạnh cửa, nói: “Mỹ Hân, chiếc xe tải kia là muốn nhắm vào tớ, nếu không phải là Đường Diệp Thần lái xe chắn trước mặt tớ, có lẽ bây giờ cậu đã không còn gặp được tớ nữa rồi.”
Hàn Mỹ Hân buông đao xuống, đi tới nhẹ nhàng ôm cô: “Hân Nghiên, đừng sợ. Chuyện đã qua rồi, Đường Diệp Thần thế nào rồi?”