Sáng nay, Nhược Kỳ khóc lóc chạy về nhà, cho dù bà ta hỏi thế nào, cô ta cũng không chịu nói tại sao lại khóc, sau đó bị bà ta ép quá, cô ta mới nói cho bà ta biết là Thẩm Duệ không thể quan hệ.
Bà ta như bị sét đánh, con rể được bà ta tuyển chọn kỹ lưỡng vậy mà lại không thể quan hệ, vậy anh làm sao có thể cho Nhược Kỳ hạnh phúc? Một người đàn ông ngay cả tình dục cũng không thể cho thì làm sao có thể khiến Nhược Kỳ vui vẻ chứ? Cho dù anh có tài sản bạc triệu thì làm được gì chứ? Con gái bà ta vẫn không hạnh phúc!
Có lẽ là bởi vì sự thật Thẩm Duệ không thể quan hệ đã đả kích bà ta quá lớn, cho nên sau đó Nhược Kỳ nói cô ta mang thai đứa nhỏ của Đường Diệp Thần mới khiến bà ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Nhược Kỳ không phải làm một góa phụ, mang thai con của ai cũng không quan trọng.
Sau đó bà ta tỉnh táo lại, cẩn thận cân nhắc một hồi, chuyện Nhược Kỳ mang thai đứa nhỏ của Đường Diệp Thần có chút khó giải quyết, dù sao Đường Diệp Thần và Thẩm Duệ không phải là mối quan hệ xa lạ không quen biết, bọn họ là người một nhà.
Nếu làm lớn chuyện này lên, Đường Diệp Thần chẳng qua cũng chỉ có được một danh tiếng phong lưu, mà Nhược Kỳ lại phải mang tội danh quyến rũ cháu trai, hơn nữa còn rất có khả năng vì vậy mà đắc tội Thẩm Duệ. Ở Đồng Thành, Thẩm Duệ một tay che trời, anh bị sỉ nhục lớn như thế, nếu anh muốn làm nhà họ Tống sụp đổ, hoàn toàn không cần tốn nhiều sức.
Bà ta nhất định phải nghĩ cách để Thẩm Duệ ngoại tình trước, khiến anh hổ thẹn với Nhược Kỳ. Cứ như vậy, Nhược Kỳ có thể thuận lợi thoát khỏi Thẩm Duệ, thậm chí còn có thể nhận được một khoản bồi thường khổng lồ.
Bà Tống nhìn Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ rất sai trái trong đầu. Chỉ cần Thẩm Duệ ngoại tình với Tống Hân Nghiên, vấn đề này không phải là dễ dàng giải quyết rồi sao?
Bà Tống tự khen mình vì suy nghĩ táo bạo này, cứ làm như thế, đến lúc đó, Thẩm Duệ có trăm cái miệng cũng khó mà thanh minh được, bà ta lại có thể thuận lợi đẩy sự việc khó giải quyết này cho Tống Hân Nghiên, ngẫm lại cũng thấy hả giận.
Đường Diệp Thần thấy Tống Hân Nghiên ngồi xuống bên cạnh Thẩm Duệ, anh không vui nhíu mày, cô muốn làm gì? Cô định nói cho chú tư biết Tống Nhược Kỳ mang thai con của anh ta sao? Nếu cô dám nói, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đòi ly hôn với anh ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện được giải thoát.
Tống Nhược Kỳ vội vã toát mồ hôi lạnh cả người, sáng nay cô ta dám đi khiêu khích Tống Hân Nghiên, hoàn toàn nắm bắt được tính tình của cô, chỉ cần mẹ ra tay, cô sẽ không dám nói lung tung. Nhưng nhìn tình hình hiện giờ, cô và Thẩm Duệ đã hợp lại muốn tới bắt con rùa trong chai rồi sao?
Nghĩ như vậy, Tống Nhược Kỳ quả thực đứng ngồi không yên, có lẽ đang có tật giật mình, cô ta cảm thấy ánh mắt Thẩm Duệ nhìn cô ta có ý gì đó không rõ ràng. Cô ta ngồi không yên, “Bụp” một tiếng đứng lên, thấy mọi người đều nhìn cô ta, cô ta mới phát hiện phản ứng của mình hơi thái quá, cô ta nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng: “Hân Nghiên, em đi theo chị về phòng một lát. Hôm nay chị đi dạo phố, thấy có một bộ quần áo rất hợp với em nên đã mua rồi, để chị đưa cho em thử.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên cười lạnh, cô còn tưởng Tống Nhược Kỳ thật sự không sợ trời không sợ đất mới dám to gan làm bậy như vậy, sớm biết như thế sao lúc trước làm vậy? “Tôi đi học cả ngày nên hơi mệt mỏi, chị cầm xuống cho tôi đi.”
Cô muốn nói chuyện riêng với cô ta nhưng không phải lúc này, cô vẫn chưa thưởng thức đủ bộ dáng đứng ngồi không yên của cô ta.
Tống Nhược Kỳ tức giận đến ngẩn người, lại sợ Thẩm Duệ nhìn ra chuyện gì đó nên cô ta cố gắng đè nén tính tình sôi sùng sục, liều mạng nháy mắt với bà Tống. Mẹ con hiểu lòng nhau, bà Tống lập tức hiểu rõ, bà ta đi tới bên cạnh Tống Hân Nghiên, nở nụ cười hòa nhã dễ gần: “Hân Nghiên, con bé này đừng có cáu kỉnh như thế nữa, chị gái con đi dạo phố vất vả như thế còn nhớ đến con, đừng phụ tấm lòng của chị con chứ.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn bà Tống cười đến hồn nhiên ngây thơ, ác ý nói: “Mẹ nói đúng, chị gái đi dạo phố rất vất vả, chị ấy mang…”
“Hân Nghiên!”
“Tống Hân Nghiên!”
“Tống Hân Nghiên!”
Tống Hân Nghiên vô tội nhìn bọn họ, hài lòng nhìn thấy bọn họ sợ tới mức thay đổi sắc mặt, trong lòng cô vô cùng sảng khoái, lập tức lại cảm thấy đau lòng, cô nhún nhún vai: “Hai người khẩn trương như vậy làm gì? Con chỉ muốn nói chị ấy phải ôm hoa trong ngực thì không vất vả sao được?”