Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Nghiên Nghiên, mọi chuyện đã qua, cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, nếu như em không muốn nhận dì ấy, cũng đừng miễn cưỡng chính mình, anh chỉ muốn em vui vẻ, em biết không?” Thẩm Duệ đưa tay qua mặt bàn, cầm tay cô, nhẹ nhàng an ủi nói.   

 

“Ừm, em sẽ không miễn cưỡng chính mình nữa.” Tống Hân Nghiên lấy lại nụ cười, bên cạnh cô đã có một Thẩm Duệ tốt như vậy, cho dù mọi người trong thiên hạ đều không cần cô, cô vẫn còn có anh, cho nên cô vẫn luôn cảm thấy thỏa mãn.   

 

“Ăn cơm đi.”  

 

......  

 

Văn phòng Tổng Giám đốc Tập đoàn Khải Hồng.   

 

Đường Diệp Thần ngồi trên ghế da màu đen, anh ta nhìn báo cáo trên máy tính về Thẩm thị, còn có cổ phiếu phiêu hồng của tập đoàn Khải Hồng và phiêu lục của Thẩm thị, nỗi phiền muộn trong lòng anh ta liền biến đi: “Thẩm Duệ, đây chỉ là khởi đầu, tôi sẽ dùng mọi cách để có thể lấy lại Thẩm thị, lấy lại tất cả thuộc về tôi.”  

 

Cửa văn phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, anh ta thấy Đường Khải Hồng bước vào vội vàng đứng lên nói: “Ba.”  

 

Đường Khải Hồng đi tới bên cạnh anh ta, bỗng nhiên tát vào mặt anh ta, ánh mắt ông ấy sắc bén trừng mắt nhìn anh ta: “Diệp Thần, con có biết con vừa làm ra chuyện tốt gì không? Trước khi con làm những việc này, con đã đến thông báo trước với ba chưa?”  

 

Đường Diệp Thần che mặt, kinh ngạc nhìn Đường Khải Hồng, anh ta nói: “Ba, con làm như vậy không sai, chúng ta vẫn luôn bị Thẩm thị đè đầu cưỡi cổ, hiện tại rốt cuộc cũng có thể mặt mày hớn hở, ba không những khen con ngược lại còn đánh con, ba quá đáng rồi.”  

 

Đường Khải Hồng trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày hôm qua Thẩm thị vừa vạch trần vụ bê bối, hôm nay con liền bỏ đá xuống giếng, con gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?   

 

“Con mặc kệ ông ấy nghĩ như thế nào? Nếu ông nội thật sự quan tâm đến chúng ta, sẽ không để cho chúng ta ủy khuất đến như vậy.” Đường Diệp Thần phẫn nộ nói: “Thẩm thị vốn là của chúng ta, chú Tư cướp đi từ trong tay chúng ta, ông nội không nói một tiếng, hiện tại con muốn dùng tất cả những gì mình có để đoạt lại.”  

 

“Bộ con nghĩ ba không biết trong lòng con đang suy nghĩ cái gì sao, Diệp Thần, hiện tại thời cơ chưa tới, ba không cho phép con làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến lợi ích của Thẩm thị, có nghe thấy không?” Đường Khải Hồng quát lớn.   

 

“Tại sao?”  

 

“Đừng hỏi tại sao, con hãy làm như những gì ba nói.” Đường Khải Hồng nói xong, phất tay áo rời đi. Ông ấy vừa đi tới cửa, cửa liền từ bên ngoài đẩy ra, người nọ thiếu chút nữa đụng vào trong ngực ông ấy, nhìn thấy là Đường Khải Hồng, anh ấy vội vàng đứng vững, kính cẩn nói: “Chủ tịch Đường.”  

 

Đường Khải Hồng nhíu mày, khẽ mắng: “Vào phòng làm việc của cấp trên, cậu không biết gõ cửa sao? Chút quy tắc nơi làm việc này cũng không hiểu, công ty giữ cậu lại làm gì?”  

 

Vẻ mặt thư ký hoảng hốt, vội vàng nói: “Chủ tịch Đường, tôi biết sai rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không tái phạm nữa.”  

 

Đường Khải Hồng nhìn anh ấy một cái, xoay người đi ra ngoài.   

 

Thư ký vỗ vỗ trái tim đang đập mạnh rồi lại bước nhanh đến trước mặt Đường Diệp Thần, đưa phong thư trong tay qua: “Tổng giám đốc Đường, đây là thư đến từ thành phố C, xin ngài xem qua.”  

 

Đường Diệp Thần hai má nóng bỏng đau đớn, anh ta đoạt lấy lá thư, phất phất tay, ý bảo thư ký đi ra ngoài. Thư ký thấy sắc mặt anh ta không tốt lắm, vội vàng xoay người đi ra ngoài.   

 

Đường Diệp Thần ngồi xuống, anh ta mở phong bì ra, lấy ra một xấp ảnh, bức ảnh đầu tiên là Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên bước vào phòng khách sạn. Dường như có một cái gai mắc vào cổ họng, đến cả thở cũng trở nên đau đớn  

 

Anh ta tiếp tục lật xuống, bức ảnh tiếp theo là ở chợ đêm, người đến người đi, Tống Hân Nghiên ngửa đầu hôn lên cằm Thẩm Duệ, trong lòng anh ta giống như bị người ta ném một ngọn lửa, đốt cháy đến tận xương tủy.   

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK