Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Hân Nghiên chống hai tay lên cằm, không khí ở nông thôn rất trong lành, cô nhắm mắt lại nói: “Ừ, nơi này rất tuyệt, có thể giúp cho con người ta quên hết phiền não, trở về với bản chất thật.”

 

Hàn Mỹ Hân khoác vai cô bạn, cười nói: “Thế cậu đã vui hơn chút nào chưa?”

 

“Ừm.” Tống Hân Nghiên gật mạnh đầu. Cô trốn tránh lâu như vậy, bây giờ là lúc tìm về với thế giới của mình. Những việc cô không muốn đối mặt, có trốn cũng chẳng có cách giải quyết.

 

Hai người nhìn nhau và mỉm cười.

 

“Mỹ Hân, Hân Nghiên, có người đến tìm hai con này.” Giọng của bác trai vọng vào nhà. Tống Hân Nghiên và Hàn Mỹ Hân đứng phắt dậy đi ra sân thì thấy Liên Mặc đi theo bác trai vào nhà.

 

Hàn Mỹ Hân ngạc nhiên hỏi: “Anh Liên Mặc, sao anh lại đến đây?”

 

Liên Mặc một tay nhét túi quần, một tay siết túi thuốc bổ, mỉm cười tươi tắn, anh nói: “Hai người đột nhiên mất tích, anh không yên tâm nên đã đến văn phòng luật sư tìm hồ sơ cá nhân của em mới biết địa chỉ nhà dưới quê của em.”

 

Bác trai đánh giá Liên Mặc, kinh ngạc nói: “Hóa ra cậu là Liên Mặc mà Đại Nữu Nhi nhà bác cứ nhắc mãi. Đúng là bảnh trai, lịch sự, Đại Nữu Nhi có mắt nhìn người thật. Chàng trai trẻ à, cháu có lòng lắm.”

 

Hàn Mỹ Hân nóng bừng mặt, đúng là cô có thích thầm Liên Mặc một thời gian nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi. Ánh mắt của bố như bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng. Cô giậm chân nói: “Kìa bố.”

 

“Biết rồi biết rồi, người lớn không can thiệp vào chuyện của con cái. Mấy đứa nói chuyện đi, bố đi ra phụ mẹ con.” Bác trai xua tay đi ra ao.

 

Hàn Mỹ Hân lúng túng: “Anh đừng nghe bố em nói linh tinh. Anh đưa đồ em xách cho, vào trong nhà ngồi đi anh.”

 

Liên Mặc lắc đầu, xách đồ vào nhà. Hàn Mỹ Hân vào bếp rót nước. Thấy Liên Mặc và Tống Hân Nghiên ngồi nói chuyện trước hiên nhà, cô dừng chân trở lại bếp, không đi ra làm phiền họ.

 

“Hân Nghiên, sau khi em và Mỹ Hân rời khỏi Đồng Thành. Thẩm Duệ và Bạc Mộ Niên đã xới tung đất Đồng Thành. Anh tìm được các em thì chẳng mấy nữa họ cũng sẽ tìm đến.” Liên Mặc nhìn ngắm Tống Hân Nghiên, cô bình tĩnh hơn anh tưởng.

 

Tống Hân Nghiên đang nhìn con kiến bò qua bò lại kiếm ăn dưới đất. Chỉ Liên Mặc biết tại sao cô khổ sở, cô nói: “Em chưa từng nghĩ sẽ trốn anh ấy cả đời. Đồng Thành là nơi em sống từ nhỏ, em sẽ không bỏ quê chỉ vì né tránh anh ấy.”

 

“Hân Nghiên, em đã suy nghĩ kỹ làm thế nào để đối mặt với anh ta cũng như đối mặt với tổn thương mà anh ta mang đến cho em rồi ư?”

 

“Vâng, cuộc sống luôn có nhiều nốt trầm cần ta vượt qua. Trốn tránh không phải cách giải quyết. Anh yên tâm, em kiên cường hơn anh nghĩ nhiều lắm.” Tống Hân Nghiên cười một tiếng.

 

Thấy cô thế này, Liên Mặc đau lòng, anh nói: “Nếu không gắng gượng được nữa thì đừng cố. Em vẫn còn có anh và Mỹ Hân là bạn.”

 

Tống Hân Nghiên cảm kích: “Cảm ơn anh, Liên Mặc, em thật lòng cảm ơn anh.”

 

Liên Mặc giơ tay, do dự giây lát rồi đặt lên vai cô, vỗ nhẹ một cái, anh nói: “Chúng ta là bạn, em không cần cảm ơn anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang