Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy BOSS đại nhân toàn thân từ trên xuống dưới chỉ mặc một cái quần lót mà ra mở cửa, dáng người giống như siêu mẫu kia đẹp đến mức khiến người khác phải hâm mộ ghen tỵ. Anh ta khó nhịn nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu lại nhìn thấy nhân viên bán hàng đến đưa quần áo nhìn với vẻ mặt si mê, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là loại mới nhất...”
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Duệ cắt ngang: “Chờ đấy.”
“Không phải...” Nghiêm Thành còn muốn nói gì nữa, cửa chống trộm lại đóng lại ngay trước mắt anh ta, sau đó thật lâu cũng không có động tĩnh gì.
Thẩm Duệ đi trở lại bên cạnh sofa, ôm lấy cô công chúa đang nằm trên sô pha, sau đó đưa về phòng, anh tìm một bộ quần áo của mình trong tủ quần áo mặc vào, mở cửa lại, lạnh lùng trở về phòng khách.
Nghiêm Thành vội vàng sai người đưa quần áo vào, Thẩm Duệ luôn thích xé quần áo, đây không phải là lần đầu tiên bảo anh ta đi mua quần áo cho cô Tống, lần này đưa tới quần áo, không biết đến lúc nào cũng sẽ bị Tổng giám đốc Thẩm giày vò, ngẫm lại cũng cảm thấy Tổng giám đốc Thẩm có tiền nên thật sự quá tùy hứng.
Chờ nhân viên cửa hàng treo quần áo vào trong tủ quần áo của phòng ngủ thứ hai, Thẩm Duệ không hề khách sáo ra lệnh đuổi khách, nhân viên cửa hàng nhanh chóng rời đi, Nghiêm Thành đứng ở trong phòng khách, đang chuẩn bị báo cáo lịch trình hôm nay cho Thẩm Duệ, Thẩm Duệ vung tay lên, tùy hứng nói: “Hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay, đừng đến làm phiền tôi.”
Nghiêm Thành rơi nước mắt đầy mặt, hôm nay có vài cuộc họp quan trọng, anh ta đã rất hiểu ý dời cuộc họp buổi sáng sang buổi chiều, kết quả anh lại nói muốn hủy bỏ, ông chủ, ngài có thể không cần tùy hứng như vậy không?
“Tôi biết rồi, Tổng giám đốc Thẩm, chúc ngài một ngày tốt lành.”
Thẩm Duệ không kiên nhẫn nhìn chằm chằm anh ta, Nghiêm Thành lập tức hiểu được, anh ta vội vàng xoay người rời đi, đi đến bên cửa, anh ta bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Thẩm Duệ, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, có một chuyện tôi cảm thấy mình nên nói cho anh biết, nghe nói cậu Đường đang điều tra chuyện năm năm trước, hình như cậu ta đã biết cái gì đó rồi.”
Thẩm Duệ theo bản năng nhìn lướt qua phòng ngủ chính, cửa phòng ngủ đóng chặt, Tống Hân Nghiên đã ngủ say, nhưng anh vẫn lo lắng cuộc đối thoại của bọn họ bị cô nghe thấy, anh cầm chìa khóa lên, nói: “Đi ra ngoài nói đi.”
Nghiêm Thành biết điều, dẫn đầu mở cửa ra ngoài.
Ở cầu thang, Thẩm Duệ dựa vào lan can, trong ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh như ngưng kết băng sương: “Cậu ta tra được gì?”
“Năm năm trước, tôi đã phá hủy camera giám sát của khách sạn Khắc Tiệp, những người lúc đó đã nhìn thấy ngài đều đã được xử lý sạch sẽ, cậu ta tạm thời không tìm thấy gì, nhưng tôi lo lắng rằng sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ tìm ra một số dấu vết, chuyện này không tốt cho ngài và cô Tống.”
Thẩm Duệ nheo mắt lại, anh chợt nhớ tới những lời Tống Hân Nghiên từng nói, hiện thực có rất nhiều chuyện mà chúng ta càng trốn tránh thì càng tổn thương, anh có nên thẳng thắn nói với cô không? Ngay cả khi cô từ chối tha thứ cho anh, ít nhất vẫn tốt hơn so với việc cô biết chuyện này từ miệng của người khác, đến lúc đó, có lẽ giữa họ thực sự không thể đến với nhau nữa.”
“Tôi hiểu rồi.”
Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ, từ trước đến nay anh luôn là một người dũng cảm tiến về phía trước, rất ít khi vì chuyện gì mà do dự, nhưng trong chuyện liên quan đến cô Tống này, anh dường như đã mất đi sự sáng suốt và quả quyết trước kia: “Tổng giám đốc Thẩm, ngài và cô Tống đã trải qua sóng to gió lớn, cô ấy nhất định có thể thấu hiểu sự bất đắc dĩ của ngài lúc đó.”
Thẩm Duệ day day huyệt thái dương đau nhức, nhẹ giọng nói: “Nghiêm Thành, để tôi yên tĩnh một mình đi.”
“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành gật đầu, đẩy cửa