“Có sao?” Thẩm Duệ lấy điện thoại ra xem, anh vào lịch sử cuộc gọi, không hề có cuộc gọi nhỡ nào từ cô. Anh đưa di động cho cô: “Anh có thấy em gọi đâu.”
“Không thể nào.” Tống Hân Nghiên lôi điện thoại của mình ra, cô mở lịch sử cuộc gọi. Quả nhiên không hề có cuộc gọi nào cho Thẩm Duệ, nhưng lại có của Liên Mặc, nhìn Thẩm Duệ đang đen mặt, cô chột dạ nói: “Chắc là em ấn nhầm.”
“…” Thẩm Duệ cạn lời, người phụ nữ này ngay cả gọi điện cũng có thể gọi sai, anh cũng đến phục cô luôn: “Lần sau không cho phép em ấn nhầm nữa, nghe rõ chưa?”
“Vâng.” Tống Hân Nghiên vội vàng gật đầu, thấy anh mím chặt môi, cô dè dặt nói: “Anh giận à?”
“Em nghĩ sao?” Giọng điệu của anh không tốt lắm, ánh mắt anh nhìn cô giống như hận không thể bóp chết cô vậy, nếu cô gọi điện thoại cho anh, cho dù anh không thể xông tới ngay bên cạnh cô, cũng ít nhất anh cũng sẽ cho người tới cạnh cô, nhưng cô lại vẫn cứ gọi cho một người đàn ông khác.
Tống Hân Nghiên ôm lấy cánh tay anh làm nũng: “Xin lỗi, là em ấn nhầm, nhưng anh không thể trách em được, tối qua em vừa nôn vừa tiêu chảy, đau dạ dày tới mức ngất xỉu, khó tránh việc ấn nhầm đúng không?”
Thẩm Duệ liếc cô, anh cũng không truy cứu nữa: “Tối qua em ăn phải cái gì mà nôn nghiêm trọng như vậy?”
Đột nhiên Tống Hân Nghiên nhớ tới đồ ăn mà Đổng Nghi Tuyền làm, cô cụp mắt nói: “Là bữa tối bà ấy làm nên em mới ăn nhiều một chút, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.”
Thẩm Duệ đương nhiên biết ‘Bà ấy’ ở đây là ai, anh nói: “Em định tha thứ cho bà ấy à?”
“Ừ, bà ấy nói không phản đối chúng ta, hơn nữa mọi chuyện đã là quá khứ, em cũng không muốn hận nữa, ảnh hưởng tới tương lai.” Tống Hân Nghiên nói một cách thoải mái.
“Nghiên Nghiên, em muốn làm thế nào thì anh đều ủng hộ em, nhưng sau này em không được ăn đồ bà ấy làm nữa, anh sợ cái mạng nhỏ này của em bị bà ta giày vò tới hỏng luôn.” Thẩm Duệ không ngờ tài nấu nướng của Đổng Nghi Tuyền lại có lực sát thương cao tới như vậy, xem ra nữ cường nhân quả nhiên không phù hợp để xuống bếp.
Tống Hân Nghiên nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: “Anh không nói thì em cũng không dám ăn nữa đâu.”
Thẩm Duệ đưa tay cọ mũi cô, cưng chiều nói: “Cái đồ ham ăn như em thì chê cái gì.”
“Em còn lâu mới ham ăn, em nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên bà ấy nấu cho em, em không thể bỏ qua được nên mới ăn nhiều hơn một chút, ai biết được lại ngộ độc thực phẩm?” Tống Hân Nghiên giải thích, cho dù đồ ăn bà nấu rất tệ nhưng cô vẫn ăn mà không hề đổi sắc mặt, bởi vì cô quá khát vọng sự ấm áp này.
“Đồ ngốc! Thẩm Duệ khẽ thở dài, anh cảm thấy chua xót.
Trong phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, cô hỏi: “Anh vội vàng trở về thế này sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Chuyện bên kia đã xử lý ổn thỏa chưa?”
“Vẫn chưa, lát nữa anh sẽ trở lại thành phố Z, em tĩnh dưỡng nghỉ ngơi cho tốt vào, sau khi ra viện, thì về Đồng Thành với thư ký Nghiêm, đợi mấy hôm nữa anh sẽ về.” Thẩm Duệ nhớ tới cô gái đáng thương kia, trái tim anh lại nhói lên.
“Vâng.” Tống Hân Nghiên cụp mắt, cô cũng không biết hiện tại mình đang có cảm giác gì, cô bị ốm, anh vội vàng trở về thăm cô, cô rất cảm động. Nhưng nghe nói anh vẫn phải đi tiếp, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
Hình như cô ngày càng ỷ lại anh, điều này thật sự tốt hay sao? Chẳng may có một ngày nào đó, bọn họ không thể không chia tay, liệu cô có sống tiếp được hay không?
Thấy tâm trạng của cô đi xuống, Thẩm Duệ đang định nói gì đó, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi mua cháo về rồi đây.”