Trực thăng dừng lại trong đường băng, hai người xuống trực thăng, Tống Hân Nghiên dường như vẫn còn say sưa trong cảnh đẹp vừa nhìn thấy, hơi thất thần. Việc trải qua ngày hôm nay quá mức huyền ảo, cô dụi mắt, sau đó lại dụi dụi mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt không thay đổi, cuối cùng cô đã tin rằng đây không phải là một giấc mơ, mà tất cả mọi thứ thực sự xảy ra.
Thẩm Duệ ôm eo cô, khẽ cười nói: “Thích không?”
Tống Hân Nghiên gật đầu lia lịa: “Ừm, em rất thích.” Thẩm Duệ tuyệt đối là một người bạn trai dịu dàng lại lãng mạn, tất cả những gì anh dành cho cô đều độc nhất vô nhị, vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Có cơ hội chúng ta lại đến.” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp rực rỡ của cô, ngàn vàng khó mua được nụ cười của người đẹp, nhìn cô vui vẻ như vậy, anh làm cái gì cũng đáng giá.
“Vẫn có thể trở lại sao?” Tống Hân Nghiên dè dặt nhìn anh, cô cảm thấy biểu hiện của cô lúc này chắc chắn rất mất mặt, nhưng trước mặt người đàn ông mình yêu nhất, cô còn cần mặt mũi cái gì nữa. Thích là thích, muốn trở lại là muốn trở lại, không cần phải cố ý giả vờ đoan trang.
Thẩm Duệ cà sống mũi cô, cưng chiều nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”
Tống Hân Nghiên vui mừng nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh: “Thẩm Duệ, em thật sự rất vui, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho em.”
Người đẹp chủ động ôm ấp, Thẩm Duệ sao có thể từ chối được, anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn môi cô, răng và môi đan vào nhau, hơi thở quấn quít, thật lâu cũng không buông cô ra.
… …
Ăn cơm tối xong, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên về nhà trọ, xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Hân Nghiên, em về nhà trước đi, trong công ty anh còn có chút việc cần xử lý, tối nay anh lại tới.”
Tống Hân Nghiên cởi dây an toàn ra, trong lòng có cảm giác mất mát nói không nên lời, cô gật đầu: “Được, em chờ anh trở về!”
Thẩm Duệ nhìn tâm trạng cô sa sút, anh cởi dây an toàn ra, đưa tay giữ chặt cổ tay cô, kéo cô trở lại: “Không vui à?”
“Không, anh đi cùng em cả ngày rồi, em rất hạnh phúc, anh lái xe chậm thôi, chú ý an toàn nhé.” Tống Hân Nghiên dịu dàng dặn dò, mặc dù không muốn tách khỏi anh, nhưng anh có chuyện cần phải xử lý, không thể dính lấy cô mãi được.
Thẩm Duệ đưa tay nắm cằm cô, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh cất lên “Vậy... goodbye kiss?”
Tống Hân Nghiên đỏ mặt, đưa mặt về phía trước, đưa đôi môi đỏ mọng của mình ra, dán sát vào đôi môi mỏng của anh, dùng sức mút một chút, thừa dịp anh sững sờ, cô nhanh chóng xuống xe, đứng bên ngoài xe vẫy tay chào anh: “Chú ý an toàn.”
Thẩm Duệ cắn môi mỏng, mặt trên ngứa ngáy khó nhịn, anh nhìn cô xinh đẹp đứng ngoài cửa sổ, trong lòng không nỡ nhưng cuối cùng vẫn phải khởi động xe rời đi. Tống Hân Nghiên đứng ở ven đường, nhìn chiếc Bentley u Lục màu trắng biến mất ở ngã rẽ, cô vỗ vỗ hai má nóng bỏng, xoay người đi vào trong tiểu khu.
Vừa đi được vài bước, phía sau truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Tống Hân Nghiên.”
Cô dừng lại, quay đầu lại, thấy một chiếc Lamborghini đậu bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, trong xe là khuôn mặt đầy uể oải của Đường Diệp Thần. Cô chợt nhớ tới chuyện vừa rồi cô và Thẩm Duệ hôn nhau trong xe, sắc mặt lập tức cứng ngắc.
Cô đứng tại chỗ, thấy Đường Diệp Thần đẩy cửa xe xuống xe, chậm rãi đi về phía cô, trong đôi mắt đen của anh ta mang theo vẻ u ám như trời sắp mưa, anh ta lạnh lùng cười, nói: “Ngày em ra tòa ly hôn, em nói em ngoại tình, chính là ở cùng với chú Tư đúng không?”
Có bài học lần trước được dạy dỗ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Tống, Tống Hân Nghiên không dám đứng quá gần Đường Diệp Thần, cô không để lại dấu vết lui về phía sau một bước, lui ra khỏi phạm vi bao phủ hơi thở của anh ta, cô nói: “Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”