Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cô đi tới, đứng ở trước cửa, muộn thế này rồi mà anh vẫn đi đâu?  

 

Lệ Gia Trân nhìn chằm chằm căn phòng đối diện, dường như có tiếng mập mờ truyền ra từ căn phòng đó, cô bỗng mở to mắt, trong lòng có linh cảm không tốt. Nhan Tư nói phòng của cô ở đối diện phòng của Thẩm Ngộ Thụ, Thẩm Ngộ Thụ nói muốn tới tìm cô, chẳng lẽ anh ta đã vào phòng đối diện?  

 

Cô kích động lắc đầu, không, sẽ không như vậy đâu. Cho dù anh vào phòng đối diện, nhìn thấy người trong phòng không phải cô, anh sẽ rời đi ngay lập tức. Vì vậy không có khả năng như vậy, chắc chắn sẽ không như vậy.  

 

Cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, khoảng cách ngắn ngủi, cô lại đi lâu như một thế kỷ. Cô run rẩy cầm tay nắm cửa, trong lòng lẩm nhẩm, không phải anh, không phải anh.  

 

Cô dành hết sự can đảm cả đời của mình đẩy cửa ra, trong bóng tối, cô nhìn thấy một cảnh kiều diễm trên giường, mặc dù chưa thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng lòng cô đã chìm vào đáy cốc.  

 

Từ khi mười hai tuổi, cô đã bắt đầu đi theo sau anh ta, đến bây giờ đã được chín năm, anh ta đã khắc sâu vào linh hồn của cô, cho dù là trong bóng tối, cô chỉ cần liếc một cái đã nhận ra anh ta.  

 

Cô lảo đảo lùi về sau, không thể tin rằng anh ta phản bội cô.  

 

“Tách” một tiếng, đèn trong phòng ngủ sáng rực lên.  

 

Thẩm Ngộ Thụ chậm rãi quay đầu lại, khi thấy Lệ Gia Trân đứng ở cửa, đầu anh ta ong ong: “Trân Trân?”  

 

Anh ta xuất hiện ảo giác sao, tại sao Trân Trân lại đứng đó, không phải cô nằm dưới thân anh ta sao, không phải cô đang hưởng khoái cảm cực lạc cùng anh ta sao? Anh ta không thể tin nổi, mở to mắt nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má cô, nghe thấy giọng nói đầy oán hận của cô: “Thẩm Ngộ Thụ, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tôi hận anh!”  

 

“Trân Trân...” Thẩm Ngộ Thụ quay đầu nhìn thấy người trên giường là Hạ Doãn Nhi, anh ta ngây người. Hạ Doãn Nhi cũng hoàn hồn lại sau một lúc ngây ngốc, cô ta hét lên, dùng sức đạp anh ta, vội vàng giãy dụa lăn sang một bên, kéo chăn che lấy cơ thể, cô ta sợ đến mức giọng cũng thay đổi: “A, sao lại là anh?”  

 

Thẩm Ngộ Thụ nhìn Hạ Doãn Nhi như sắp sụp đổ, anh ta vội vàng xoay người xuống giường, cúi người nhặt khăn tắm quấn quanh người. Anh ta vội vàng đi về phía Lệ Gia Trân đang rơi lệ đầy mặt, bàn tay to lớn để ở vai cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em nhìn thấy đâu, anh nghĩ...”  

 

“Bộp” một tiếng, Lệ Gia Trân hất tay anh ta ra, mắt cô đầy oán hận ngờm anh ta, cả người đang trong trạng thái sắp sụp đổ: “Đừng chạm vào tôi, bẩn!”  

 

Thẩm Ngộ Thụ cũng không biết tại sao chuyện lại thành như vậy, nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép cô hiểu lầm anh ta, thấy cô xoay người định rời đi, anh ta đưa tay ôm lấy eo cô: “Trân Trân, em nghe anh giải thích đã, anh bị chuốc thuốc, anh nghĩ người ở phòng đối diện là em, anh tưởng cô ta là em.”  

 

Lệ Gia Trân cực kỳ đau đớn, cô vừa đánh vừa giãy dụa, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Thẩm Ngộ Thụ, anh không cần lấy cớ, dù trong bóng tôi nhưng tôi chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra anh, tại sao anh lại không nhận ra tôi? Tại sao? Anh buông ra, buông ra. Cô ta có thể cho anh, tôi cũng có thể cho anh, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”  

 

 

 

Thẩm Ngộ Thụ ôm chặt lấy cô không buông tay, cho dù cô có đánh anh ta như thế nào, anh ta cũng không buông tay, bởi vì anh ta biết, lần này anh ta buông tay, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.  

 

“Trân Trân, trước tiên em hãy bình tĩnh lại đã, nghe anh giải thích với em.” Đầu Thẩm Ngộ Thụ đau như sắp nứt ra, là lỗi của anh ta, vừa rồi ở trên giường đã cảm thấy có chỗ kỳ quái. Lệ Gia Trân không phải là người im lặng như vậy, nếu thoải mái cô sẽ kêu lên, sẽ không kìm nén như vậy. Nhưng anh ta bị dục vọng chi phối, không xác nhận nên mới dẫn đến sai lầm như vậy.  

 

“Anh còn muốn giải thích cái gì? Anh giải thích như thế nào đi chăng nữa đều không thay đổi được việc anh đã ngủ với cô ta, buông ra, anh buông ra!” Dưới sự kích động, Lệ Gia Trân cho anh ta một cái tát.  

 

“Bốp” một tiếng, trong hành lang bỗng yên tĩnh lại.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK