Mục lục
Anh từng là duy nhất - Tống Hân Nghiên (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là hiện thực, nâng cao đạp thấp. 

Biểu tình Tống Chấn Nghiệp cũng không tốt lắm, dù cố gắng nở nụ cười thế nào cũng không thể che giấu được vẻ suy sụp trên gương mặt. Hai người bước vào tiệc rượu, gặp được một người quen lên tiếng chào hỏi, vừa định tán gẫu một hai câu thì đối phương nói có việc cần làm rồi quay lưng bỏ đi. 

Bà Tống nén một bụng tức giận, bất mãn nói: “Nhìn xem những người này là ai chứ? Người có tiền, có quyền thì đến nịnh bợ, không tiền không thế thì lập tức trở mặt không nhận người.” 

“San nhi, kiên nhẫn đi, bây giờ chúng ta đang tỏ thái độ cầu người giúp đỡ, thêu hoa trên gầm' thì dễ, đưa than ngày tuyết thì khó. Tống Chấn Nghiệp xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức. Sau vụ kiện ly dị của Đường Hữu Nam và Tống Hân Nghiền bị truyền ra ngoài, nhà họ Tống càng là dậu đổ bìm leo. Tất cả những người vốn dĩ muốn mượn nhà họ Tống leo lên đều chuyển dời hướng gió, không hề đem nhà họ Tống vào mắt. 

Bà Tống thở dài một tiếng, trách bọn họ làm người quá thất bại, nuôi hai đứa con gái, chưa nói đến ai cũng không giúp được gì cho nhà này, còn mang tai họa trở về. 

Tổng Chấn Nghiệp dắt vợ đi dạo một vòng tiệc rượu, hầu hết họ đều khách khí gật đầu, sau đó xoay người rời đi. Chủ ý ban đầu của Tống Chấn Nghiệp là tới thử vận may, xem có thể nhìn thấy Thẩm Đường Khải Hồng hay không, kêu ông ta giúp mình suy nghĩ chút biện pháp. Trong khoảng thời gian này, Thẩm Đường Khải Hồng tránh không gặp mặt, bất luận là ông ta gọi điện thoại hay đến công ty Khải Hồng tìm ông ta, thư ký của ông ta luôn trả lời là tổng giám đốc đang đi công tác. 

Ông ta biết Thẩm Đường Khải Hồng cố ý tránh ông, nhưng nếu bây giờ ông không tìm ông ta thì không còn có cơ hội nào có thể cứu nhà họ Tống. 

Nhưng sau khi dạo quanh tiệc rượu một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Đường Khải Hồng đầu. Đúng lúc này, tại cửa vào sảnh yến hội chợt xôn xao, ông ta và bà Tống ngẩng đầu nhìn qua lập tức thấy một thân ảnh xinh đẹp bị mọi người vây quanh đi vào. Đây không phải là người gần đây rất nổi bật, Đổng Nghi Tuyền hay sao? 

Sắc mặt bà Tống thay đổi thấy rõ, bà quay đầu trừng mắt Tổng Chấn Nghiệp đang ngơ ngác nhìn ra cửa, tức giận nói: “Ông tới nơi này chính là để tới gặp vợ trước của ông đúng không?” 

Tống Chấn Nghiệp quay đầu, ông ta cau chặt mày, không vui nói: “Bà nói bậy cái gì chứ? Tôi cũng không biết đêm nay bà ấy sẽ đến.” 

Tống Chấn Nghiệp quả thật không biết Đổng Nghi Tuyền sẽ đến. Chuyện Đồng Nghi Tuyền về nước ông ta đã sớm biết, nhưng ông ta cũng không có đi gặp bà ta, đó là bởi vì hiện tại ông ta chẳng có mặt mũi để đi gặp 

bà. 

Bây giờ Đổng Nghi Tuyền đã là CEO của một tập đoàn đa quốc gia, tiếng tăm lẫy lừng. Còn nhà họ Tống của ông ta thì đang trên bờ vực sắp phá sản, sao ông ta còn có mặt mũi mà đi gặp bà ta? 

Đổng Nghi Tuyền vừa xuất hiện, lập tức đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Bà mỉm cười hàn huyên cùng mọi người, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của bà đều phong tình vận chủng. Hơn 20 năm qua, bà ta một chút cũng chưa thay đổi, điều thay đổi duy nhất chính là thân hình quyến rũ trên người bà, càng ngày càng gợi cảm mê người. 

Sau khi Đổng Nghi Tuyền chào hỏi đối phó với mấy người khách, ánh mắt bà nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, rơi vào cặp vợ chồng phía sau đám người. Ánh mắt thâm thúy. Bà đợi hơn 20 năm, cuối cùng cũng dựa vào thực lực của chính mình mà đứng trước mặt cặp vợ chồng này một lần nữa. 

Mà trò hay, cũng mới vừa bắt đầu. 

Đổng Nghi Tuyền bưng một ly rượu vang đỏ từ tay của một nhân viên phục vụ, từ chối những vị khách đến nói chuyện với bà, tự tin trầm ổn nên bước tới trước mặt Tống Chấn Nghiệp và Lưu San, cười đến say mê lòng người: “Chấn Nghiệp, Lưu San, đã lâu không gặp!” 

Bà Tống đánh giá Đổng Nghi Tuyền một cái, bà ta không còn là người phụ nữ 20 mấy năm trước bị khi dễ chỉ biết trốn vào một góc khóc lóc, ngược lại giữa mày còn để lộ một vẻ tự tin kiên cường. Bà bình tĩnh kéo cổ tay Tống Chấn Nghiệp, làm một động tác như chiếm hữu khiển Đổng Nghi Tuyền cười khẽ: “Lưu San, cô vẫn thú vị như vậy, không cần lo lắng, tôi không phải trở về tranh đoạt Chẩn Nghiệp với cô đâu.” 

Tâm tư bà Tống bị bà ta nhìn thấu, biểu tình trên mặt bà càng khó chịu thêm vài phần: “Chị Nghi Tuyền, chị trở về hồi nào vậy? Sao không cho bọn em biết một tiếng?” 

Đổng Nghi Tuyền mỉm cười nói: “Tôi tưởng rằng tôi đã thông báo cho mọi người rồi mà. Khi tôi trở về cũng có thông báo cho các nhà báo lớn, hiện giờ tin tức xã hội này phát triển vậy, hay là các người không xem tin tức sao? Thế thì thật đúng là không ổn đấy, tôi vẫn luôn đợi hai người tới cửa tìm tôi ôn chuyện, tôi cứ chờ mãi chờ mãi, nhưng vẫn không chờ được hai người xuất hiện, nên tôi đành phải không mời tự đến mà thôi.” 

Bà Tống nhìn bà ta nói như thật, sắc mặt bà trắng bệch, sao bà có thể dám tìm tới cửa chứ, còn ước gì trốn bà ta rất xa nữa kìa. Bà cười yếu ớt: “Chị Nghi Tuyền, em nghe nói sau này chị có lấy một người chồng Mỹ, thật là càng ngày càng dí dỏm nha.” 

Đổng Nghi Tuyền cười lạnh ở trong lòng, nhưng rốt cuộc cô cũng không còn là đồ ngốc 20 mấy năm trước có tâm sự gì đều viết 

trên mặt, cô vẫn như cũ cười nói: “Người Mỹ quả thật hài hước, Lưu San, tôi có thể mượn chồng cô ôn tí chuyện được không?” 

Vẻ mặt bà Tống thay đổi thấy rõ, bà ta dùng sức ấn vào tay Tổng Chấn Nghiệp, cứ giống như ngay lập tức ông ta sẽ bị người cướp đi vậy, bà ta nói: “Em cho rằng chúng ta mới càng có đề tài tán gẫu chung chứ nhỉ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK