Nhưng mà khung cảnh trên sô pha lại hoàn toàn không bị tình tiết khủng bố trên TV ảnh hưởng, Hàn Mỹ Hân xoa đầu cô giống như đang vuốt ve thú cưng: "Hân Nghiên, xảy ra chuyện gì, có phải Đường Diệp Thần…"
"Tớ muốn ly hôn." Hai chữ ly hôn vừa ra khỏi miệng, nước mắt Tống Hân Nghiên lập tức ùa ra.
Hàn Mỹ Hân nhúc nhích ngón tay, mấy năm nay Hân Nghiên vô cùng gian nan, cô ấy vẫn không nghe thấy cô nói ly hôn. Rốt cuộc trong khoảng thời gian cô ấy đi công tác đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại khiến cô nản lòng thoái chí không thể kiên trì nữa, chủ động đề nghị ly hôn.
"Được, ly hôn."
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng đau đớn, ai cũng không biết Đường Diệp Thần có ý nghĩa như thế nào với cô. Cô ở nhà họ Tống, cha không thương mẹ không yêu, cô vẫn luôn khát vọng có một gia đình thuộc về mình, có một người chồng yêu thương bản thân, bọn họ sẽ vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà tất cả những khát khao này đều kết thúc ở một đêm trước khi bọn họ kết hôn, người đàn ông kia vô tình phá hủy một chút hạnh phúc cô gần như đã có được.
Năm năm, mỗi lần Đường Diệp Thần dùng lời nói độc ác sỉ nhục mình, tim cô đều đau thấu như bị dao cứa vào. Không thể dâng tấm thân trong sạch cho người mình yêu nhất, sao cô lại không đau khổ? Rõ ràng biết bản thân đã không còn xứng với anh, cô vẫn cố chấp kiên trì như cũ.
Cô tưởng, một ngày nào đó, anh ta sẽ hồi tâm chuyển ý, bọn họ sẽ hạnh phúc.
"Mỹ Hân, anh ta lên giường với Tống Nhược Kỳ, bọn tớ không bao giờ khả có khả năng." Tống Hân Nghiên khóc không thành tiếng.
"Mẹ nó!" Hàn Mỹ Hân thô tục chửi một câu, kích động nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang, Đường Diệp Thần này cũng không biết chọn. Hân Nghiên, ly hôn, nhất định phải ly hôn, tớ ủng hộ cậu!"
Tống Hân Nghiên muốn ly hôn, không chỉ là lời nói suông.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô đưa giấy tờ thỏa thuận ly hôn đã soạn tốt tối hôm qua cho Hàn Mỹ Hân đang ăn sáng. Thật không khéo, Hàn Mỹ Hân lại là luật sư chuyên nhận án kiện ly dị. Cô ấy nhận lấy giấy thỏa thuận ly hôn, nhìn mấy chữ "không cần chia tài sản" phía trên thì phun ngụm sữa bò ra khỏi miệng.
"Hân Nghiên, cậu không cần tài sản á?" Đôi mắt Hàn Mỹ Hân híp lại thành hình viên đạn.
Tống Hân Nghiên ngồi đối diện cô ấy, hai mắt đen thui như gấu trúc, giọng điệu đầy lạnh nhạt: "Đừng trừng tớ, trừng nữa là rớt luôn đấy."
"Cái chuyện cười này chẳng buồn cười chút nào." Hàn Mỹ Hân nheo mắt, thật sự sợ mắt mình rớt ra, nói: "Hân Nghiên, cậu nên suy xét lại một chút, tốt xấu gì cũng phải lấy một ít tiền bồi thường thiệt hại tinh thần chứ."
Tống Hân Nghiên cười khổ nói: "Mỹ Hân, tớ mang theo tình yêu gả cho anh ta, lúc rời đi cũng chỉ muốn mang theo tình yêu. Lúc trước khi tớ gả không phải nhìn trúng tiền mà xem trọng con người của anh ta, chẳng qua tớ nhìn nhầm nên tớ lựa chọn trắng tay rời đi, không muốn sỉ nhục đoạn cảm tình này. Chẳng sợ nó rẻ bèo, ở lòng tớ vẫn là vô giá."
"Hân Nghiên…" Hàn Mỹ Hân muốn nói cậu thật ngốc, nhưng là không nói nên lời. Trên đời này, người yêu thuần túy cố chấp như Hân Nghiên không nhiều lắm, Đường Diệp Thần không biết quý trọng, là anh ta không có phúc phận này.
Tống Hân Nghiên đứng dậy, cố mỉm cười nói: "Tớ đi rửa mặt đánh răng, từ hôm nay trở đi, tớ muốn nghiêm túc sinh hoạt, không có ai thương tớ thì tớ cố gắng yêu bản thân nhiều một chút."
Hàn Mỹ Hân chua xót nhìn theo bóng dáng của cô, không nhin được lắc đầu thở dài. Cô như vậy lại lợi cho đôi nam nữ chó má Đường Diệp Thần với Tống Nhược Kỳ, thật sự quá nghẹn khuất… Từ từ, Tống Nhược Kỳ không phải đã gả cho chú tư của Đường Diệp Thần, Thẩm Duệ à?
Mẹ nó, đây là tiết tấu muốn thiên hạ rối loạn à?