“Tôi chỉ làm thế với một mình em.” Thẩm Duệ bị hành động bịn rịn của cô lấy lòng, vừa rồi lúc thấy cô rời đi, trong lòng anh có một loại dự cảm xấu, anh sợ cô lại làm một con rùa rụt đầu. Bây giờ cô lại chủ động ôm lấy anh như vậy, trái tim anh cũng dần bình tĩnh lại.
Trái tim này lúc lên lúc xuống, đúng là bị cô giày vò đến chết mà.
Tống Hân Nghiên không khỏi thở dài, rốt cuộc là cô có cái đức hạnh gì mà lại được anh đối xử tốt như vậy? Một lát sau cô mới nhớ tới bọn họ còn đang ở bên ngoài, cô đẩy nhẹ anh ra nói: “Thẩm Duệ, hình như ông nội biết quan hệ giữa hai chúng ta rồi, ông ấy…”
“Lần sau nếu còn quấy rầy tới em thì em gọi điện thoại cho tôi.” Thẩm Duệ ngắt lời cô, đường nét trên gương mặt anh lạnh như băng, ông cụ muốn gán ghép anh với Hạ Doãn Nhi thì cũng phải xem anh có chịu đồng ý không đã.
Tống Hân Nghiên cạn lời, anh nói bố anh tới tìm cô là đang quấy rầy cô, miệng lưỡi người này nhiều lúc cũng ác thật đấy, nhưng mà cô thích. Thất anh không hề ngạc nhiên, cô nói: “Có phải anh đã sớm biết ông ấy đã biết chuyện có đúng không?”
“Nếu như tôi nói, tôi vì em mà đấu với ông ấy, liệu em có cảm động rồi lấy thân báo đáp không?” Thẩm Duệ trêu chọc cô, không muốn để cô đoán mò. Nếu như anh đã quyết định ở bên cô, thì anh sẽ không để cô vì chuyện này mà bị tổn thương.
Tống Hân Nghiên nhíu mày suy nghĩ, sau đó cô mới hiểu rõ nguyên nhân: “Lần trước ông nội đưa tôi tới nhà họ Hạ, thật ra là vì muốn dẫn dụ anh tới để gặp Hạ Doãn Nhi đúng không? Lúc đó ông ấy đã biết chúng ta…”
“Ừ, thế nên lần sau ông ta còn tới tìm em, thì em gọi điện cho tôi, không được đi cùng với ông ta.” Thẩm Duệ gật đầu, có lẽ anh nên cảm ơn ông cụ vì đã ngăn cản, nếu không thì anh cũng không ép được cô ở cạnh anh nhanh như vậy.
“Biết rồi.” Tống Hân Nghiên đồng ý, với tính cách của ông cụ, ông ấy nhất định sẽ không ngồi nhìn như vậy, vậy tiếp theo, ông ấy còn bày ra chiêu trò gì để đợi cô đây?
Thang máy dừng ở tầng một, Thẩm Duệ nắm tay Tống Hân Nghiên đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên giãy dụa nhưng không lại, đành mặc kệ anh. Lên xe, cô kéo đai an toàn, vừa quay đầu đã bị một hơi thở nóng rực ập vào mặt, sau đó anh hôn lên môi của cô.
Hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cô, trái tim cô run lên, cả người như sắp bị nụ hôn của anh làm cho nghẹt thở. Thẩm Duệ hôn cô hết lần này tới lần khác, anh muốn cô đáp lại. Cuối cùng khi hai người đều thiếu oxi thì anh mới buông cô ra, thở dốc bên tai cô.
Dây thần kinh của Tống Hân Nghiên trở nên cực kỳ nhạy cảm, đặc biệt là tiếng thở gấp của anh khiến trái tim cô đập nhanh hơn. Người đàn ông này, cô dùng hết sức lực đẩy anh mà cũng không được.
“Thật muốn em, Nghiên Nghiên, tôi sắp bị em bức điên rồi.” Anh ôm lấy cô, máu trong cơ thể như đang chảy ngược, anh thật sự rất thích cô, mọi thứ về cô đều khiến anh mê mẩn. Ôm cô vào lòng, anh giống như một chàng trai mười bảy, mười tám tuổi. Chỉ muốn hôn cô, cùng cô làm những chuyện mà cô thích, tiến lại gần với cô hơn.
Toàn thân Tống Hân Nghiên run rẩy, bởi vì những lời to gan của anh, còn cái tay sờ lung tung của anh nữa. Gương mặt cô đỏ au, cô vội vàng nắm lấy bàn tay đang càng ngày càng nguy hiểm của anh, cô nói: “Thẩm Duệ, không được, trước khi tôi ly hôn, chúng ta không được như thế!”
Đây là cảnh giới cuối cùng của cô, mặc dù yêu cầu của cô giống như lừa mình dối người, nhưng cô vẫn khăng khăng. Giống như chỉ có như vậy mới có thể chứng minh cô không ngoại tình.
Thẩm Duệ yên lặng ôm cô, tay anh cũng không lần vào trong nữa, anh đặt tay trước ngực cô, nhịp tim dưới lòng bàn tay đang đập loạn, cô cũng động tình, chỉ cần anh dụ dỗ thêm là sẽ có được cô. Nhưng anh không muốn như vậy, cô đồng ý tiếp nhận anh, ở bên cạnh anh vốn đã rất áp lực rồi, nếu anh còn phá bỏ lớp phòng ngự cuối cùng của cô, thì trong lòng cô sẽ càng khó chịu hơn.
Anh và cô ở cạnh nhau, anh chỉ muốn cô vui vẻ, muốn cô hạnh phúc chứ không phải đặt gông xiềng đạo đức lên lưng cô. Cho dù bây giờ cô đang lừa mình dối người thì anh cũng bằng lòng bao dung cho cô, bằng lòng đợi cô.